Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1136

Trên bầu trời truyền đến tiếng mắng của Vu Triều: “To gan! Còn không mau mang nàng ta đi! Nàng ta mà chết, ta xé xác ngươi!”
“Vâng.” Toàn thân tên Hắc Ngô Vệ co rụt, tròng mắt đảo một vòng rồi bay về phía Chiêu Nguyệt, Tinh Bàn từ trên đỉnh đầu nàng áp xuống.
Chiêu Nguyệt hạ xuống ngày càng thấp. Đúng lúc này, dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện thật nhiều bạch liên từ từ dâng lên.
Chiêu Nguyệt hoàn toàn bị kẹp giữa hắc liên và bạch liên, thân bất do kỷ. Nàng cắn răng, trầm giọng nói: “Đừng hòng chạm vào ta!!”
Ầm!
Hắc sắc Tinh Bàn và bạch liên đồng thời bay xuyên qua người Chiêu Nguyệt, va chạm nhau.
“Đây là bí pháp gì?” Hắc Ngô Vệ giật mình không thôi. Lúc này thân thể trong suốt của Chiêu Nguyệt từ từ khôi phục lại dáng dấp ban đầu.
Bên dưới lại lần nữa xuất hiện bạch liên dâng lên cao. Tên Hắc Ngô Vệ giận dữ hét: “Vậy thì chết đi!”
Hắc sắc Tinh Bàn rọi thẳng về phía Chiêu Nguyệt, lực lượng Mệnh Cách ngưng tụ lấp loé quang hoa chuẩn bị bắn ra.
Chiêu Nguyệt lùi về sau, đột nhiên một quang mang hiện lên, trước mặt Chiêu Nguyệt xuất hiện một người…
Đó là một lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt với mái tóc đen dài, gương mặt lạnh lùng, tay chắp sau lưng.
Lão nhân nhấc tay tóm lấy bả vai Chiêu Nguyệt, đặt nàng lên lưng Đế Giang rồi vỗ nhẹ.
Cạp !
Đế Giang mang theo Chiêu Nguyệt rời đi nhanh như thiểm điện.
Lão nhân vuốt râu, ngay sau đó thân ảnh biến mất tại chỗ. Một giây sau lão nhân xuất hiện trước mặt tên Hắc Ngô Vệ, bàn tay hiện lam quang đánh thẳng vào hắc sắc Tinh Bàn.
Hắc Ngô Vệ cả kinh, theo bản năng nâng Tinh Bàn lên chống cự. Ầm! Hắn cảm giác như bị búa vạn cân đánh trúng, lục phủ ngũ tạng như nứt hết ra, toàn thân vô lực rơi xuống.
Liên Tinh ngây ngốc nhìn, miệng thì thào: “Đây là ai?”
Thân ảnh lão nhân lại loé lên, xuất hiện bên dưới cách đó trăm mét, lại tung thêm một chưởng. Tên Hắc Ngô Vệ hoảng sợ la lớn: “Đội trưởng, cứu ta !”
Chưởng ấn hung hăng đập vào Tinh Bàn. Lão nhân mặt không đổi sắc tiếp tục lấy Vị Danh Kiếm ra, huy động kiếm cương chém tới. Xoẹt!
Mệnh Cung của Hắc Ngô Vệ bị chém làm hai nửa.
Lão nhân thản nhiên lăng không giữa trời, không nhìn đến tên Hắc Ngô Vệ nữa, sắc mặt vân đạm phong khinh.
Liên Tinh đột nhiên phóng về phía lão nhân. “Trả Chiêu Nguyệt cho ta!”
Bạch Hồng Quán Nhật trong tay nàng như kình lôi đánh tới, lão nhân liếc mắt vươn một tay ra. Một kiếm kinh hồng đâm vào lòng bàn tay lão nhân tựa như va vào vách núi. Lòng bàn tay hiện ra lam quang, một chưởng đánh tới ập thẳng vào lồng ngực Liên Tinh.
Liên Tinh vốn đã bị thương, sao có thể là đối thủ của lão nhân. Bạch liên co rụt lại vào trong thân thể, chưởng ấn rung chuyển linh hồn nàng. Mãi cho đến khi nàng văng ra xa, lão nhân mới hờ hững mở miệng:
“Dám động đến đồ đệ của lão phu, các ngươi chán sống rồi?”
Đồ nhi?!
Nghe được câu này, trong lòng Liên Tinh run lên, trợn tròn mắt nhìn vị lão nhân đứng giữa không trung. Một chưởng vừa rồi đã hao tổn một Mệnh Cách của nàng, nàng lúc này đã bị trọng thương, thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Tên Hắc Ngô Vệ bị huỷ đi Mệnh Cung cũng đang thoi thóp, sinh mệnh từng khắc trôi qua thật nhanh. Hắn sợ hãi nhìn lão nhân, muốn điều động nguyên khí nhưng lại không cách nào làm được.
Ý thức hắn dần trở nên uể oải, tiếng gió gào thét vụt qua tai. Hắn lúc này chỉ còn lại tuyệt vọng và bất lực, mi mắt chớp chớp, cuối cùng không mở lên được nữa, hắn rơi vào vô tận hắc ám.
[Ting ! đánh giết hai Mệnh Cách, thu hoạch được 12.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Âm thanh thông báo của Hệ thống quanh quẩn bên tai Lục Châu. Hắn vuốt râu nhìn về phía hai cây Bát Hoang Lục Hợp Kỳ cùng hai tên Bạch Ngô Vệ bị vây khốn bên trong, kể cả Đằng Nhất Chu và Vu Triều đang triền đấu trên cao.
Đằng Nhất Chu và Vu Triều tách ra, đứng đối diện nhau. Lúc này bọn hắn mới chú ý đến lão nhân đứng cách đó không xa.
Vu Triều nhìn về phía Chiêu Nguyệt nằm trên lưng Đế Giang, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Phế vật!” Vu Triều mắng to một câu, vừa rồi Hắc Ngô Vệ hoàn toàn có cơ hội mang Chiêu Nguyệt tiến vào phù văn thông đạo, vậy mà lại bỏ lỡ.
Đằng Nhất Chu cười ha hả: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vu Triều, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Vu Triều nhìn lướt qua tình hình, phát hiện Hắc Ngô Vệ thiếu đi một người. Chợt nhớ lại lúc nãy tên Hắc Ngô Vệ kia kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế: đội trưởng, cứu ta!
Đằng Nhất Chu cũng không thấy Liên Tinh đâu. Sắc mặt hai người lập tức trở nên ngưng trọng, nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đánh đủ chưa?”
“Ngươi là ai?” Vu Triều nghiêm nghị hỏi.
“Đánh đủ rồi thì qua đây dập đầu nhận tội.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hai người đều sững sờ. Lão nhân này… thật là phách lối!
Chiêu Nguyệt nằm trên lưng Đế Giang lúc này mới từ từ tỉnh táo lại. Nàng nhìn bóng lưng già nua quen thuộc kia, tuy rằng mái tóc đã biến thành màu đen nhưng vẫn có thể nhận ra…
“Sư phụ?” Chiêu Nguyệt đứng lên.
Cạp cạp cạp… Thấy Chiêu Nguyệt tỉnh, Đế Giang rất vui vẻ. Tiếng kêu của nó hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chiêu Nguyệt đứng trên lưng nó, khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Vu Triều kinh ngạc nói: “Ngươi là sư phụ của nàng ta?”
Lục Châu nghi hoặc: “Sao? Nhìn lão phu không giống?”
“Lặp lại chiêu cũ, còn cho là ta sẽ tiếp tục mắc lừa?” Vu Triều đương nhiên không tin.
“Ngươi cảm thấy đúng hay không, không quan trọng. Lão phu nói đúng là đúng.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
Lục Châu đương nhiên không biết Tư Vô Nhai đã tính kế đám người này thế nào, Vu Triều bây giờ như dân làng trong câu chuyện chú bé chăn cừu, vốn dĩ không tin lời này.
Vu Triều cười nói: “Làm sư phụ của nàng ta là phải chết đó.”
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Chỉ bằng ngươi?”
“Người trong Thần Đô đều nói sư phụ của Chiêu Nguyệt là thiên hạ vô địch.”
Lục Châu không nói gì. Hắn ở Đại Viêm làm ra quá nhiều kỳ tích, có một đống fan hâm mộ cũng là chuyện bình thường.
Vu Triều xoay sang nhìn Đằng Nhất Chu. “Người của ngươi cũng bị thương, không bằng chúng ta tạm thời đình chiến.”
“Chính hợp ý ta.” Đằng Nhất Chu đáp, hai mắt không rời khỏi Lục Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận