Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1286

Tần Mạch Thương phun ra mấy ngụm máu, cố hết sức vọt về phía phù văn thông đạo, bàn tay đặt lên vòng tròn phù văn.
Quang mang phóng lên tận trời.
Lục Châu tung ra một đạo kim chưởng! Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn lấy tốc độ nhanh như tia chớp đánh vào quang trụ trên phù văn thông đạo.
Ầm!
Quang trụ bắn ra quang mang, rốt cuộc tiêu tán theo phù văn thông đạo.
“Hả? Không chết?”
Lục Châu vô cùng kỳ quái. Từ trước đến nay thẻ Một Kích Chí Mạng đã ra là tất chết, chưa bao giờ thất thủ.
Hắn mở giao diện đạo cụ ra xem.
Thẻ đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, 1 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 145 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Dịch Dung, 2 Thẻ Kết Hợp, 4 Thẻ Phân Giải.
Thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá vẫn còn.
“Không có kích phát?”
Lục Châu hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, khi chưởng ấn đến, quả thật không còn thấy bóng dáng Tần Mạch Thương đâu, chỉ còn lại một đoàn quang trụ.
Thật đáng tiếc. Lưu lại kẻ này sẽ để lại tai hoạ ngầm rất lớn.
Loại tu hành giả con ông cháu cha này chắc chắn có mệnh thạch, một khi mệnh thạch tắt, thế lực gia tộc của hắn cũng sẽ phái người đến điều tra. Đâm vào tổ ong vò vẽ này là chuyện đã định.
Lục Châu nhất định phải đâm.
Nhìn lại Thanh Thiền Ngọc trong tay, Lục Châu cảm nhận được sinh cơ bên trong dạt dào bành trướng.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ được sinh cơ bên trong mênh mông như biển cả. So sánh với nó, sinh cơ mấy trăm năm của Lục Châu chẳng là cái đinh gì.
Kiếm lời rồi.
Lục Châu thoả mãn gật đầu.
Bây giờ không phải lúc nghiên cứu Thanh Thiền Ngọc, Lục Châu bay về phía phù văn thông đạo, vung tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn.
Phù văn thông đạo ẩn trong núi tuyết rốt cuộc cũng bị huỷ hoại.
Lục Châu bay về phía hàn đàm, mặc niệm thính lực thần thông và thiên nhãn thần thông.
Xác định bốn phía không còn thông đạo và động tĩnh nào, Lục Châu mới lấy Thanh Thiền Ngọc ra.
[Ting ! thu hoạch được Thanh Thiền Ngọc, có thể chứa đựng sinh cơ bên trong, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, bách độc bất xâm.].
“Không tệ.”
Lục Châu lại nhảy xuống đáy hàn đàm, ngồi xếp bằng, đặt Mệnh Cung ở trước mặt.
Ý niệm khẽ động, Thanh Thiền Ngọc nhả ra sinh cơ cuồn cuộn, toàn bộ bị chiếc phễu trong Mệnh Cung hút vào.
100 ngày.
200 ngày.
100 ngày.
Tại bí ẩn chi địa.
Trong rừng cây yên tĩnh, lá khô vàng trải thành tấm thảm dưới mặt đất.
Một đạo quang trụ đường kính mấy thước xuất hiện, quang mang phóng lên trời xanh, lá khô bị cuốn lên như cơn lốc.
Sau đó một hơi thở, quang mang tiêu tán.
Hồng hộc!
Tần Mạch Thương xuất hiện trên phù văn thông đạo.
Phụt !
Hắn phun ra một ngụm máu, sắc mặt đỏ ửng, gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay nắm lại thành nắm đất chống dưới mặt đất.
Ngực hắn không ngừng phập phồng, trong mắt ngập tràn sợ hãi, hơi thở hổn hển.
Không biết qua bao lâu…
Tần Mạch Thương thấp giọng cười.
Đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Huống chi hắn còn là thiếu chủ Tần gia!
Hắn bình phục lại tâm trạng, chậm rãi đứng lên, khoé môi khẽ nhếch lộ ra một nụ cười vừa hung ác vừa quỷ dị, trong mắt ngập tràn hận ý.
“Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Thù này không báo, thề không làm người!”
Hồng liên giới.
Trên đỉnh núi tuyết, Lục Châu thấy giá trị tuổi thọ còn lại không ngừng gia tăng, đến khoảng tám trăm năm thì dừng lại.
“Đến bình cảnh rồi?”
“Xem ra một lần chỉ có thể bổ sung năm trăm năm thọ mệnh.”
Lục Châu cất kỹ Thanh Thiền Ngọc rồi nhìn về phía Mệnh Cung.
Ly Minh Cách đã được sinh cơ lấp đầy, quang hoa lấp loé không ngừng.
“Ngự hải.” Lục Châu thử vận dụng năng lực Mệnh Cách.
Nước trong hàn đàm lập tức tách ra. Lục Châu bước vào hàn đàm, không còn cảm thấy lạnh lẽo, càng không cần hô hấp. Hắn thoải mái đi lại dưới nước như đi trên đất bằng.
“Năng lực này…” Lục Châu cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng thôi, vẫn nên lưu lại năng lượng Mệnh Cách để tấn công thì hơn. Ai rảnh rỗi chạy xuống nước chơi đùa chứ?
Lục Châu nhìn xuống vực sâu hắc ám dưới đáy hàn đàm, trong lòng không khỏi cảm thấy run rẩy. Dưới đó tối đen như mực, chẳng ai thích ở trong một hoàn cảnh như vậy.
Lục Châu bay ra khỏi mặt nước, lăng không lơ lửng giữa không trung.
Cho dù Lục Châu không sử dụng lực lượng Mệnh Cách, hàn ý cũng tự động né tránh không thổi vào người hắn.
“Tiếp theo sẽ phải vượt qua cửa ải Mệnh Quan… Mệnh Quan cần phải được kích phát và dung hợp trong hoàn cảnh cực hạn. Nhưng bây giờ khai Mệnh Cách tại hàn đàm, nghĩa là hàn đàm này không thể dùng làm nơi vượt qua Mệnh Quan được nữa.”
“Chọn nơi cực nhiệt vậy. Như chỗ Tranh thú từng ở.”
Dùng nhiệt để dung hợp sáu loại Mệnh Cách Chi Tâm, trong đó có Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di, nghe có vẻ ổn thoả.
Lục Châu cúi đầu nhìn lại bóng dáng mình trên mặt nước.
“Đây là….”
Hắn không còn nhìn thấy bộ dạng lão nhân già nua và tang thương như trước nữa, thay vào đó…
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Đó là hình ảnh của một vị công tử thanh nhã ôn hoà không ai sánh bằng.
Điều khiến Lục Châu kinh ngạc nhất là… bóng dáng phản chiếu trong nước không phải là Cơ Thiên Đạo, mà là… chính hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận