Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 741

“Nhu Lợi có phương thức mới để sử dụng pháp thân?”
Thấy cảnh tượng này, Tư Vô Nhai trầm giọng nói, “Chẳng trách Nhu Lợi vẫn một mực không công kích Lương Châu, thì ra ngươi đã trùng tu từ lâu!”
Tạp La Nhĩ nâng tay, móng vuốt sói cũng nâng lên theo. Trong quá khứ, pháp thân không cách nào di động, cùng lắm cũng chỉ biết bay và tấn công mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay, pháp thân có thể làm ra rất nhiều động tác không thể tin nổi. Thậm chí pháp thân Lang Vương còn biểu hiện điên cuồng như một con thú hoang!
Móng vuốt quào tới đánh vào pháp thân của Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân rơi xuống nửa mét.
Liên tục bị quào ba lần, Minh Thế Nhân cau mày.
Tạp La Nhĩ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, lăng không lơ lửng. Hai tay nâng lên, đại biểu cho song trảo của Lang Vương cũng nâng lên, sau đó quào tới.
Minh Thế Nhân đột nhiên xoay người một trăm tám mươi độ, đầu hướng xuống dưới, kim liên hướng lên trên!
Ầm! Song trảo đánh trúng toà kim liên, kim liên miễn cưỡng ngăn trở một chiêu này. Sau đó Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, nhanh chóng hạ xuống giữa đám cây cối rậm rạp.
Tạp La Nhĩ quan sát đám cây cối um tùm dưới đất, khó tin nói: “Ngoan cường đến thế sao?”
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, lao vụt xuống dưới nhanh như thiểm điện.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên xông ra khỏi đám cây cối chằng chịt, tay cầm Ly Biệt Câu chém về phía Tạp La Nhĩ. Pháp thân thất diệp cỡ nhỏ trong tay áo thuận thế bay lên.
Tạp La Nhĩ quát: “Ngươi quên… ta cũng có liên diệp!”
“Không tốt!” Minh Thế Nhân lập tức ngừng công kích, pháp thân bành trướng!
Song trảo Lang Vương ném ra tám mảnh liên diệp xạ kích phóng tới.
Ầm!
Mảnh liên diệp thứ nhất đánh trúng pháp thân Minh Thế Nhân khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn.
“Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ.” Tạp La Nhĩ đẩy ra song chưởng, pháp thân rời khỏi cơ thể mang theo bảy mảnh liên diệp còn lại nhào tới.
Hắn muốn dùng một chiêu lấy mạng Minh Thế Nhân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu điểm mũi chân, toàn thân bay lên.
“Các chủ?”
“Có phải lão hủ đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện?”
“Sao chúng ta có thể để Các chủ xuất thủ?”
Lục Châu trực tiếp thi triển đại thần thông, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Minh Thế Nhân, đánh ra một chưởng.
Ma Đà Chưởng Ấn!
Chưởng ấn bay ra đánh về phía Lang Vương!
Tạp La Nhĩ nhướng mày nhìn lão nhân đột nhiên ra tay, trầm giọng nói: “Nếu ngươi thật sự là Cơ lão ma, vậy thì để ta lĩnh giáo sự lợi hại của cửu diệp một lần! Nếu ngươi không phải Cơ lão ma… thật xin lỗi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Tạp La Nhĩ thuận thế bay về phía trước.
“Tướng quân uy vũ!” Đám binh sĩ Nhu Lợi phấn khởi hò reo.
Ánh mắt Lục Châu nhìn Tạp La Nhĩ đang bay nhanh tới, Ma Đà Thủ Ấn vồ lấy pháp thân Lang Vương nhưng pháp thân Lang Vương bỗng nhiên bay vút lên cao.
Càng lên cao thì lực lượng sinh ra khi lao xuống sẽ càng mạnh.
Tạp La Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng chỉ có như thế.”
Hắn cảm nhận được lực lượng trong Ma Đà Thủ Ấn chỉ cỡ lục diệp. Tạp La Nhĩ lắc mình một cái, tiến vào bên trong pháp thân Lang Vương.
Lúc này Lục Châu mới lạnh nhạt lên tiếng: “Lão phu đang chờ ngươi tiến vào.”
“Hả?” Tạp La Nhĩ và pháp thân Lang Vương lại lần nữa hoà thành một thể.
Lục Châu đột nhiên tung ra một chưởng. Lần này chưởng ấn có màu xanh lam!
Thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm đánh ra, biến thành Đại Trùng Hư Bảo Ấn của Đạo môn.
Chưởng ấn rất đơn giản, sạch sẽ mà lưu loát đánh trúng pháp thân Lang Vương. Cả pháp thân và Tạp La Nhĩ đều bị đánh bay vào không trung.
Ngươi nghĩ thế là xong?
Tạp La Nhĩ mang theo pháp thân lao vọt xuống.
Lục Châu lại lần nữa nhấc tay, vẫn là Đại Trùng Hư Bảo Ấn, bàn tay đánh lên trên như lúc trước Lục Châu dùng một tay nâng Bồng Lai đảo.
Tốc độ của chưởng ấn nhanh đến cực hạn, lại đánh Tạp La Nhĩ bay vèo lên trời.
Đám người ngây ngốc nhìn. Trò gì thế này?
Lão nhân kia thật sự là cửu diệp? Tướng quân Tạp La Nhĩ vậy mà không có chút lực hoàn thủ nào?
Khi Tạp La Nhĩ lại lần nữa rơi xuống, Lục Châu nâng tay đánh lên trời chưởng ấn thứ ba!
Đại Trùng Hư Bảo Ấn!
Cảnh tượng này chẳng khác nào đang chơi đánh bóng bàn, toàn thân Tạp La Nhĩ lại bay vèo lên thiên không.
Ăn ba chưởng một lúc, Tạp La Nhĩ không dám tiếp tục lấy cứng chọi cứng, đành chọn một nơi khác để hạ xuống.
Trên mặt đám quân lính Nhu Lợi tràn đầy kinh hãi. Vì sao tướng quân Tạp La Nhĩ cứ nhất định muốn hạ xuống?
Lục Châu đã sớm tính tới việc này, thân ảnh nhoáng lên, lại là một chưởng nữa!
“Lão phu còn chưa cho phép ngươi rơi xuống đâu.”
Đám người ngây ngốc hoàn toàn.
Oanh! Chưởng ấn thứ tư đánh trúng. Lần này Tạp La Nhĩ phun ra một ngụm máu tươi, đám người Nhu Lợi hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Vị thần bách chiến bách thắng trong lòng bọn hắn lại bị một lão nhân bề ngoài tầm thường như vậy đánh cho không còn lực đánh trả?
Lúc này bọn hắn mới giật mình hiểu ra vì sao Đại Viêm chỉ dẫn theo đội ngũ chưa tới trăm người đến khiêu chiến.
Khi hai quân giao chiến, tu hành giả đấu với tu hành giả, nếu gặp phải thế cục ngang nhau thì dùng binh lính để phân định thắng thua. Đương nhiên không cần nhắc đến trường hợp thế cục nghiền ép. Mà hiện tại, đội ngũ một trăm người này rõ ràng là nghiền ép mà đến.
Đã là nghiền ép thì cần gì phải thảo luận chuyện nhân số nhiều hay ít nữa.
Sau khi chưởng ấn thứ tư đánh trúng Tạp La Nhĩ, máu tươi phun ra, đám tu hành giả bên dưới lập tức điều động cương khí tránh đi, những người chưa tiến vào Thông Huyền cảnh đều chỉ có thể chịu trận bị máu văng vào người.
Lục Châu xuất chưởng cực kỳ có phân tấc. Vốn định dùng một chưởng đánh Tạp La Nhĩ trọng thương mất đi sức chiến đấu, nhưng Lục Châu lại phát hiện cần dùng tới bốn chưởng mới khiến Tạp La Nhĩ thụ thương.
Xem ra đối phương có không ít thành tựu.
Trong lòng Tạp La Nhĩ lại vô cùng rung động, hắn cố nén đau xót, tung người bay lên cao, đồng thời hạ lệnh: “Rút lui!”
Ba tên phó tướng lập tức tuân lệnh, vội giục ngựa quay đầu hô to: “Chuẩn bị rút lui”.
Hơn mười ngàn binh lính Nhu Lợi lập tức thay đổi phương hướng hành quân.
Lục Châu đáp xuống, thân mình nhẹ như yến. Phía đối diện Tạp La Nhĩ nặng nề hạ xuống như đá ngàn cân. Ầm!
“Tướng quân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận