Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 725

Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười. “Rốt cuộc huynh cũng không chết.”
“Không chết?” Thiếu niên nghi hoặc nói.
“Đại sư huynh… Việc còn lại tự xử lý đi.” Ngu Thượng Nhung bình thản nói.
Suốt chặng đường này ta đã giúp huynh rất nhiều, thân là đại sư huynh, bây giờ đến phiên huynh xuất lực.
Thiếu niên lại hỏi: “Ngươi là ai? Ai là đại sư huynh? Sao ngươi lại bay được?”
Ngu Thượng Nhung ngây ngốc.
Hắn đảo mắt nhìn Vu Chính Hải, bàn tay nâng lên. Cương khí cuốn theo dòng nước sạch gần đó bay về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải thấy thế giật nảy mình, liền co cẳng chạy… Nhưng dòng nước kia như có mắt, đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh rồi ập tới.
Chỉ trong giây lát, dòng nước đã rửa sạch sẽ toàn thân Vu Chính Hải.
Một vị thiếu niên trẻ măng đứng tại chỗ, hai mắt to tròn kinh ngạc đang nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vu Chính Hải.
“Huynh không nhớ gì à?”
“Nhớ cái gì?”
“Tên của huynh.”
Thiếu niên lắc đầu.
Ngu Thượng Nhung khe khẽ thở dài… Chuyện này không giống với lời miêu tả của lão thất. Sau khi trọng sinh vì sao lại hệt như biến thành một người khác thế này?
Ngu Thượng Nhung vung tay lên, quần áo đã chuẩn bị sẵn đặt trong rừng bay ra đáp lên người Vu Chính Hải.
“Mặc vào đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải cầm quần áo mặc vào… Đương nhiên y phục quá lớn so với người hắn, trông có vẻ rất buồn cười.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng không chế giễu hắn mà chỉ nói: “Đi theo ta.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao cả.”
“Không đi đâu.”
“?”
Ngu Thượng Nhung vọt xuống đứng đối diện Vu Chính Hải. Hắn nhìn thấy trong mắt Vu Chính Hải hiện lên vẻ đề phòng, cẩn thận, đồng thời còn có vẻ cố chấp và bướng bỉnh quen thuộc.
“Ngươi là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
Ngu Thượng Nhung im lặng dò xét hắn. Có lẽ do đã trải qua bốn mươi chín ngày quá nhàm chán khiến Ngu Thượng Nhung đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói ra một câu: “Ta là sư huynh của ngươi.”
Ngữ khí thong dong bình thản, không mặn không nhạt.
“Sư huynh?” Thiếu niên gãi gãi đầu, chẳng nhớ được gì.
Ngu Thượng Nhung xoay đi, thản nhiên nói: “Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa. Thời gian cấp bách, ta mang ngươi trở về.”
“Về đâu?”
“Đại Viêm.”
Từ vũng bùn đến lạch trời, Cát Lượng còn phải bay mất mười ngày. Không có Cát Lượng, Ngu Thượng Nhung phải mất ít nhất một tháng, đó là chưa tính đến thời gian nghỉ ngơi trong suốt chặng đường. Ngu Thượng Nhung còn chưa biết thiếu niên Vu Chính Hải có chịu nổi việc phi hành quá lâu như vậy không…
Ngu Thượng Nhung không hiểu rõ về Vu Chính Hải. Trọng sinh thành một thiếu niên, liệu Vu Chính Hải có còn tu vi không? Nếu không còn thì trên đường đi Ngu Thượng Nhung còn phải sử dụng cương khí cản trở phong cương, cực kỳ hao tổn nguyên khí.
Thấy đối phương không đáp, Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn lại, phát hiện Vu Chính Hải đang thu thập trường bào…
Y phục này đúng là quá lớn so với vóc người của hắn. Ngu Thượng Nhung huơ nhẹ kiếm trong tay. Vù!
Kiếm cương tinh chuẩn cắt đi phần dưới trường bào.
Thiếu niên Vu Chính Hải kinh ngạc vô cùng, nhìn kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung. “Kiếm thuật của huynh…”
“Lợi hại?”
“Ừ.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười hài lòng.
Từ trước đến nay huynh chưa bao giờ thừa nhận chuyện đó.
“Vậy ta có thể bái huynh làm thầy không?” Vu Chính Hải vừa đi vừa hỏi.
Chiếm tiện nghi của sư huynh là được rồi. Làm sư phụ thì miễn đi. Loạn bối phận sẽ tổn thọ đó.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Ngươi đã có một vị sư phụ rất tốt rồi.”
“Ở đâu?”
Ngu Thượng Nhung nhìn thấy khát khao tu hành trong mắt thiếu niên Vu Chính Hải… Loại ánh mắt này hệt như lúc Ngu Thượng Nhung từ Tiểu Hàm Sơn đi bộ tới Ma Thiên Các tầm sư học dạo. Hắn giật mình minh bạch, lần phục sinh này tựa như đã mang Vu Chính Hải trở về lần đầu tiên tử vong luân hồi.
Đại Viêm thế giới đúng là không thiếu chuyện lạ… có rất nhiều việc không cách nào giải thích được.
Ngu Thượng Nhung cố nén lại tâm tình kinh ngạc, chỉ tay về phía Đại Viêm rồi nói: “Đi thôi.”
Một cỗ cương khí nâng hai người lên bay về chỗ sâu trong Mai Cốt Chi Địa.
Ánh mắt thiếu niên Vu Chính Hải lộ vẻ cuồng nhiệt hưng phấn đối với việc phi hành, đối với tu hành, đối với tương lai…
“Sư huynh, tu vi của huynh cao đến mức nào?” Trên bầu trời, thiếu niên Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi cảm thấy sao?”
“Phạn Hải cảnh?” Thiếu niên Vu Chính Hải sùng bái nói. “Ta nghe người ta nói tiến vào Phạn Hải cảnh sẽ có thể phi hành.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng. “Cao hơn thế.”
“Thần Đình cảnh?” Đôi mắt thiếu niên Vu Chính Hải mở to như đang nhìn đại nhân vật.
Tu hành giả Thần Đình cảnh thông thường đều là người trong tông môn, có chỗ dựa lớn.
“Cao hơn thế.” Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu.
“Sư huynh… là Nguyên Thần cảnh?” Thiếu niên Vu Chính Hải kích động tới mức nói năng lộn xộn.
Hắn đã quên mình làm sao lại xuất hiện trong vũng bùn, đã quên mình từng là đại đệ tử Ma Thiên Các, từng là Giáo chủ U Minh Giáo khiến người vừa nghe tên đã sợ mất mật, là một tu hành giả bát diệp đỉnh phong.
Hắn vì chấp niệm mà luân hồi, luân hồi về nơi bắt đầu của mọi chấp niệm, về lần đầu tiên tử vong ở Lâu Lan.
Ngu Thượng Nhung vốn có ý định khoe khoang, nhưng nghĩ tới chuyện này, ý định đó bỗng trở nên nhàm chán.
Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung nói: “Rồi ngươi sẽ mạnh như ta.”
Khi thiếu niên còn đang vì lời này mà hưng phấn, từ khu rừng trước mặt đột nhiên bốc lên luồng sương mù màu tím, ngăn cản đường đi.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Quả nhiên không thể thuận lợi trở về.”
Ngu Thượng Nhung mang Vu Chính Hải bay về hướng khác, tiến về phía bắc.
Đây chính là nhược điểm chí mạng của vu thuật Lâu Lan. Cho dù vu thuật cường đại đến đâu thì cũng cần tốn thời gian để bày trận, địch nhân chỉ cần né đi là có thể phá giải. Ngu Thượng Nhung am hiểu việc này nên một đường hướng bắc.
Thiếu niên Vu Chính Hải không ngại phi hành mà ngược lại còn rất vui thích. Rốt cuộc hắn vẫn là người thích đứng ở trên cao. Có một số việc đã ăn sâu vào trong máu.
Hai người bay ròng rã một ngày trời, bình chướng sương mù màu tím không còn nữa, Ngu Thượng Nhung lại đổi hướng bay về phía đông.
“Địa bàn của người Nhu Lợi.” Ngu Thượng Nhung hạ xuống đất. “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu rồi tò mò nhìn quanh. Nhưng hai người chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì từ phía rừng cây xung quanh chợt xuất hiện vô số tu hành giả Nhu Lợi xông tới, người cầm trường mâu, người cầm cung tiễn, đao kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận