Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1044

Mười bảy năm trước, Lạc Tuyên vì muốn trốn tránh Khương Văn Hư nên lại lần nữa đến bí ẩn chi địa… gặp được đứa bé sắp chết Hải Loa bèn mang nàng trở về Đại Viêm.
Khi nhìn thấy những hình ảnh này, Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu rõ. Lạc Tuyên từng sử dụng cái tên Lạc Thời Âm trong quyển bút ký, sau đó vì không muốn bị Khương Văn Hư phát hiện nên nàng lại xé đi những trang giấy có cái tên Lạc Thời Âm.
Lạc Thời Âm chính là Hải Loa.
Ông !
Lục Châu quay đầu nhìn về phía khối ngọc bội trước ngực Hải Loa. Lực lượng trên ngọc bội đã truyền hết vào thân thể nàng.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào hình ảnh in trên ngọc bội.
Hai mảnh Đồng Tâm Ngọc đã hợp lại làm một, trên đó khắc hoạ hình ảnh giữa trời xanh nước biếc, một đứa bé bị nước sông cuốn đang nắm chặt sợi dây leo mỏng manh, mà trên bờ có một nữ tử tóc dài tung bay đang vươn tay đỡ lấy đứa bé.
“Lạc Thời Âm…”
Bí ẩn chi địa… chính là Thái Hư sao?
Nếu Lạc Thời Âm đến từ Thái Hư, vậy vì sao nàng lại tu luyện ra hồng liên mà không phải là màu sắc khác?
Soạt!
Đá vụn trên thạch thất bắt đầu rơi xuống. Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn lên. “Sư phụ, thạch thất sắp sập rồi.”
“Ừm. Đi thôi.”
“Vì sao tiểu sư muội còn chưa tỉnh?”
“Lực lượng trong Đồng Tâm Ngọc đã bị hao tổn, chưa đủ để thức tỉnh nàng. Đừng lo lắng, vi sư sẽ nghĩ biện pháp.”
Lục Châu vung tay lên mang Hải Loa theo, hai người bay ra khỏi địa lao trở về cổng Văn Tinh Môn.
Ầm ầm! Tầng hầm bên dưới Văn Tinh Môn hoàn toàn sụp đổ.
Thấy Lục Châu bay ra, mọi người lập tức hành lễ: “Sư phụ.”
“Lục tiền bối.”
Hai mắt Hoàng Ngọc vừa nhìn đến ngọc bội trên người Hải Loa bỗng toả sáng. “Nha đầu này…”
“Ngươi nhận ra nó?” Lục Châu hỏi.
“Đó là ngọc bội của Lạc Tuyên.”
Trong lòng đám người Cứu Thiên Viện khẽ động, đồng loạt nhìn về phía ngọc bội.
Lục Châu vuốt râu nói: “Với bản sự của Lạc Tuyên, Dư Trần Thù muốn bắt được nàng cũng không dễ dàng, hắn làm sao làm được?”
Lạc Tuyên như con thỏ có thể chạy nhảy giữa hồng liên giới, kim liên giới và bí ẩn chi địa, Dư Trần Thù rất khó có thể tóm được nàng.
Hoàng Ngọc thở dài đáp: “Mấy năm trước, Dư Trần Thù lợi dụng người Cứu Thiên Viện để truy tìm Lạc Tuyên khắp nơi. Vì để tìm ra Lạc Tuyên, cứ cách một đoạn thời gian Dư Trần Thù lại giết một người Cứu Thiên Viện khiến chúng ta chết hơn bảy mươi người. Chúng ta nghiên cứu rất nhiều cổ tịch, rốt cuộc nghiên cứu ra một bộ bí pháp có thể tìm ra tung tích Lạc Tuyên.”
Hà Trung nói: “Lão bất tử này luôn lợi dụng Cứu Thiên Viện để mưu lợi cho hắn. Hắn muốn tìm Lạc Tuyên cũng chỉ vì muốn đến được bí ẩn chi địa, tìm ra hạt giống Thái Hư.”
Lục Châu nghi hoặc nói: “Các ngươi cũng biết về hạt giống Thái Hư?”
“Hạt giống Thái Hư là một truyền thuyết cổ xưa. Truyền thuyết nói rằng cứ cách vài vạn năm thì bí ẩn chi địa sẽ xuất hiện một ít hạt giống Thái Hư. Ai có được hạt giống sẽ trở thành người mạnh nhất thế gian. Ba trăm năm trước, Lạc Tuyên truyền tin tức này về, không ngờ Dư Trần Thù lại muốn nuốt riêng, bảo Lạc Tuyên đưa hạt giống Thái Hư cho hắn. Lạc Tuyên không đồng ý, từ đó nàng rời khỏi Thiên Vũ Viện. Trong ba trăm năm sau đó, tung tích Lạc Tuyên hoàn toàn biến mất…”
Hoàng Ngọc nói xong lại nhìn về phía khối ngọc bội. “Đây là ngọc bội tuỳ thân của Lạc Tuyên, Đồng Tâm Ngọc.”
Lục Châu giới thiệu: “Đây là đồ đệ nhỏ nhất của lão phu, họ Lạc, tên là Thời Âm.”
“Nàng cũng họ Lạc?” Đám người nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này, một màn thần kỳ xuất hiện. Thân ảnh Hải Loa trôi nổi giữa không trung, hai tay khẽ nâng lên. Đồng Tâm Ngọc trước người nàng bắt đầu thu nạp lực lượng từ bốn phía.
“Chuyện này… sao có thể?”
“Nàng ta kế thừa lực lượng của Lạc Tuyên?!”
Các vị thiên tài của Cứu Thiên Viện thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Lực lượng Đồng Tâm Ngọc truyền vào cơ thể, tóc Hải Loa dài ra, lông mi cũng cong lên, từ đầu đến chân nàng không còn mang bộ dạng của thiếu nữ nữa mà biến thành một nữ nhân trưởng thành. Mái tóc nàng đen dài như thác đổ, đôi môi hồng như nụ hoa ngày xuân.
“Tiểu sư muội?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng kinh ngạc vô cùng.
“Tiểu sư muội…” Tiểu Diên Nhi cũng ngây ngốc nhìn. Hải Loa vốn thấp hơn nàng một cái đầu, bây giờ lại cao lớn giống người trưởng thành hơn cả nàng.
Vân Thường Vũ Y vốn được chế tác từ vật liệu đặc thù, có thể biến to nhỏ dài ngắn theo hình thể của chủ nhân.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhớ đến lúc thiếu niên Vu Chính Hải ăn thật nhiều thức ăn xong biến trở lại thành dáng vẻ người trưởng thành.
Đám lão ngoan đồng Cứu Thiên Viện cà lơ phất phơ lúc này lại nghiêm túc nhìn Hải Loa, trong mắt mang theo vẻ từ ái. Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì, trong mắt mọi người nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương.
Hồng cương xuất hiện. Cương phong từ bốn phương tám hướng đánh tới. Năng lượng tiến vào trạng thái giằng co.
“Chúng ta hữu duyên. Ta giúp ngươi một tay.” Hoàng Ngọc là người đầu tiên tung chưởng.
“Cả ta nữa.”
“Ta nữa.”
Đám người điên Cứu Thiên Viện đồng loạt đưa tay tung chưởng, truyền một phần tu vi vào thân thể Hải Loa.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Đồng Tâm Ngọc vốn mang theo lực lượng của Lạc Tuyên. Sát Thần Trận rất thích hấp thu nguyên khí, Lạc Tuyên bị chứng mất hồn, không cách nào khống chế lực lượng của mình nên tiện nghi cho Sát Thần Trận. Nhưng không sao, phần lực lượng bị thiếu này để chúng ta thay nàng bổ sung vào!”
Hơn ba mươi người điên thiên tài của Cứu Thiên Viện không hề do dự mà truyền tu vi cho Hải Loa, tựa như năm đó bọn hắn nhìn thấy Lạc Tuyên đều xem nàng như hài tử của mình.
Các trưởng lão Thiên Vũ Viện thấy vậy không khỏi lắc đầu. “Có lẽ… đây là cơ hội chuộc tội mà ông trời ban cho chúng ta.”
Trên đời này ai nợ Lạc Tuyên nhiều nhất? Chính là Thiên Vũ Viện.
Khâu Hợp nâng tay tung chưởng: “Tính thêm ta nữa.”
Hơn mười trưởng lão đứng sau lưng hắn cũng thở dài rồi tung chưởng.
Lục Châu không ngăn cản, cũng không nói gì.
Được tu hành giả Cứu Thiên Viện và Thiên Vũ Viện gia trì năng lượng, Đồng Tâm Ngọc rốt cuộc cũng tích súc đủ lực lượng, từ trong khối ngọc toả ra từng đạo gợn sóng dập dờn thẩm thấu vào thân thể Hải Loa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận