Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1463

Đám người nghe vậy đều gật đầu liên tục.
Duy chỉ có Tư Vô Nhai là lắc đầu: “Không đúng.”
“Hắn nói Tôn ca không đúng kìa.”
“Hắn đang chất vấn lý luận tổng kết qua mấy vạn năm của các bậc tiên hiền.”
“Hình như hắn rất chắc chắn.”
“Nghe thử xem hắn có cao kiến gì.”
“Được.”
Minh Thế Nhân vỗ trán, lộ vẻ ta phục các ngươi rồi!
Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu bản đồ này là đúng, vậy xin hỏi… Thái Hư ở đâu?”
“Cái này…”
Tôn Mộc ấp úng: “Đương nhiên là nằm trong bí ẩn chi địa. Bí ẩn chi địa rộng lớn như vậy, hẳn vị trí hạch tâm chính là Thái Hư.”
Tư Vô Nhai nói:
“Giả thiết Thái Hư nằm tại khu vực trung tâm của bí ẩn chi địa, nơi này hoàn cảnh ác liệt, quanh năm không có ánh mặt trời, làm sao đám người Thái Hư chịu được? Hơn nữa, dù bí ẩn chi địa rất rộng lớn nhưng vì sao cho đến nay cường giả nhân loại vẫn chưa từng gặp qua?”
“Ngươi đang chất vấn luận chứng của các bậc tiên hiền sao? Một mình ngươi chẳng lẽ lợi hại hơn vô số bậc tiên hiền?” Tôn Mộc hỏi.
“Có chất vấn mới có tiến bộ. Người càng nhiều thì thông tin lưu lại càng khó chính xác. Nếu không thì vì sao cho đến giờ nhân loại vẫn chưa làm rõ được bí mật của thiên địa ràng buộc?”
Tôn Mộc cạn lời.
“Tôn ca, hắn đang vả mặt huynh.”
Tôn Mộc phản bác:
“Thứ nhất, có lẽ chúa tể Thái Hư là hung thú cũng chưa biết chừng, nhân loại không ưa thích hoàn cảnh này, không có nghĩa là hung thú không thích. Thứ hai, cho đến nay những tu hành giả từng gặp được người Thái Hư đều bị bắt đi, đương nhiên là không có ai gặp qua rồi.”
Tư Vô Nhai tự tin nói:
“Chúa tể Thái Hư có lẽ có hung thú, nhưng nhất định cũng sẽ có nhân loại. Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà chính là một trong những cân bằng giả.”
Tôn Mộc á khẩu không trả lời được.
Dưỡng Sinh điện lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Tư Vô Nhai sở dĩ có thể tin tưởng vào suy luận của mình, một phần là vì hắn đã nghiên cứu rất lâu, phần còn lại chính là vì tấm bản đồ da dê cổ của sư phụ.
Tại Thiên Vũ Viện, hắn từng dùng lửa luyện hoá, dùng dung lô thiêu đốt, dùng cương khí phá hư… để giải khai bí mật của bản đồ da dê cổ, nhưng không thể làm tổn hại nó mảy may. Cứ cách một đoạn thời gian, trên bản đồ sẽ hiện ra một phần nhỏ.
Tuyệt đại bộ phận những gì Tư Vô Nhai vẽ đều suy đoán từ bản đồ da dê cổ.
“Nói hay lắm.” Tiêu Vân Hoà vỗ tay khích lệ, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, “Tranh luận mới khiến người ta tiến bộ.”
“Tranh luận cũng lãng phí thời gian.” Minh Thế Nhân nhún vai.
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Muốn biết chuyện Thái Hư có gì khó đâu, hỏi Lục huynh là biết ngay mà.”
Dù sao Tiêu Vân Hoà vẫn tin chắc rằng Lục Châu đến từ Thái Hư.
Nhóm năm người kinh hãi vô cùng.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu đồng tình với suy luận của Tư Vô Nhai. Có điều Tôn Mộc nói cũng có đạo lý.”
Tiêu Vân Hoà giơ ngón cái lên.
Đúng là cao nhân nha. Vừa chiếu cố thể diện của tân nhân, vừa chứng thực suy luận của đồ đệ.
Lục Châu nhìn năm người Tôn Mộc.
“Các ngươi vừa gia nhập Ma Thiên Các, để Mạnh hộ pháp đưa các ngươi đi tìm hiểu một chút, sau đó làm việc theo chỉ thị của lão thất. Thấy thế nào?”
Tư Vô Nhai chắp tay với năm người.
Tôn Mộc có vẻ không phục, nhưng vẫn nói: “Theo lời Các chủ phân phó.”
“Lui xuống đi.”
Năm người tuần tự rời khỏi Dưỡng Sinh điện, Mạnh Trường Đông đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Lục Châu hỏi Tư Vô Nhai: “Tấm bản đồ này ngươi năm chắc mấy phần?”
“Chín phần.” Tư Vô Nhai đáp.
“Được.” Lục Châu ngồi xếp bằng xuống, “Năm người này thuộc quyền quản lý của ngươi.”
“Sư phụ… đồ nhi e là bọn hắn…”
“Vi sư hiểu, có chút chuyện không thể cưỡng cầu, đi hay ở cứ để bọn hắn chọn. Chỉ cần không làm ra hành vi tổn hại đến Ma Thiên Các là được, những việc khác không cần để ý đến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai nói xong, cung kính rời đi.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Buồn ngủ quá, đồ nhi xin cáo lui trước.”
Trong Dưỡng Sinh điện chỉ còn lại Lục Châu và Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Lục huynh thật là cao tay.”
“Ngươi bị trọng thương, còn không lo trị liệu thì sẽ phải nằm ba tháng đó.”
Tiêu Vân Hoà đại hỷ: “Làm phiền Lục huynh rồi.”
Lục Châu thi triển thần thông Thiên thư, chữa trị hơn phân nửa thương thế cho hắn.
Tiêu Vân Hoà cảm động vô cùng. “Quyết định chính xác nhất đời Tiêu mỗ chính là kết bạn với Lục huynh.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay ra trước mặt hắn.
Tiêu Vân Hoà mộng bức.
“Huyền Vi Thạch.” Lục Châu nói.
“Này…”
“Phí tổn trị liệu.”
“Ta…”
Lục Châu nghi hoặc lườm hắn một cái. “Ngươi muốn nói gì?”
“Không có gì a!” Tiêu Vân Hoà lập tức đáp, “Lục huynh nguyện ý trị liệu cho ta là vinh hạnh của ta. Chỉ là một khối Huyền Vi Thạch mà thôi, sao có thể so với mệnh của ta được. Hơn nữa vũ khí của ta đã được chữa trị xong, khối Huyền Vi Thạch có giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho Lục huynh.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một cái túi, dốc ra một viên Huyền Vi Thạch.
Viên Huyền Vi Thạch toả ra màu sắc hỗn độn, trông bình thường nhưng lại ẩn chứa quang hoa yếu ớt, truyền ra năng lượng nhàn nhạt.
“Buông tay.”
“Ách…”
Tiêu Vân Hoà đau khổ buông tay ra. Lục Châu cất ngay vào túi.
[Huyền Vi Thạch, vật liệu trân quý đề thăng vật phẩm lên hằng cấp.].
Không có nhắc nhở cần bao nhiêu khối mới thăng cấp được?
“Lục huynh, vậy ta đi trước một bước.” Tiêu Vân Hoà nói xong, thất thểu rời đi.
Lục Châu nhìn tấm bản đồ Tư Vô Nhai lưu lại, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Nếu quả thật là như vậy, Thái Hư rốt cuộc ở đâu? Bí ẩn chi địa dù rộng lớn cũng không thể nào không phát hiện ra lấy một người đến từ Thái Hư?
Sau khi Hệ thống thăng cấp, nhất định phải quay trở vào bí ẩn chi địa một chuyến. Lần này Lục Châu sẽ tìm tới khu vực trung tâm để xem có tra ra manh mối gì không.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đề thăng thực lực.
“Thần thông thứ tám là gì đây?”
Hắn đã lĩnh hội một ngày một đêm, còn chưa đủ chứa đầy Thái Huyền chi lực. Tiếp tục kiên trì vậy.
“Đề thăng thêm vũ khí mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận