Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1188

“Khốn kiếp, đám hung thú này cố ý tấn công chúng ta… là cạm bẫy! Rút mau!”
Bầy Long Ưng há miệng phun ra hồng sắc cương tuyến cuốn lấy mấy tên tu hành giả mặc bạch y, dùng mỏ nhọn cắn xé, vuốt sắc xẻo thịt, khiến bọn hắn chỉ trong giây lát đã tử vong.
Mấy ngàn tu hành giả bạch y lập tức lui về hậu phương.
Trong mê vụ, từng tiếng ông ông vang lên, pháp thân Thiên Giới Bà Sa như ẩn như hiện.
Tiêu Vân Hoà thở dài nhìn Lục Châu. “Lục huynh, chúng ta đã đánh giá thấp đám hung thú này.”
Không cần phải nói, đám Hắc Ngô Vệ vừa rồi chắc chắn đã bị hung thú bao vây bên trong mê vụ, có thể tưởng tượng được cuộc chiến trong đó khốc liệt đến mức nào.
Trần Hữu dẫn theo đám người Bạch Ốc Hàn Môn bay ra khỏi vách đá.
“Hai vị sao còn chưa đi?”
Lục Châu nhìn đàn Long Ưng trước mặt, không hề nhúc nhích. Chỉ là số lượng nhiều thôi, đều không phải là Mệnh Cách thú.
“Xử lý đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, bay lên không trung.
Tiêu Vân Hoà nhíu mày nói: “Không được, ngươi chỉ mới thập diệp.”
Đa số người Bạch Ốc Hàn Môn đều là cửu diệp thập diệp, bọn hắn rất muốn có được một viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Nhìn đàn Long Ưng bay đầy trời không ngừng phun ra cương tuyến quỷ dị như mạng nhện, đám tu hành giả nhỏ yếu bị doạ đến mất mật.
Đây là cạm bẫy đã lên kế hoạch từ trước. Phản ứng đầu tiên của bọn hắn là rút lui mà không phải ngạnh kháng.
Trên không trung, Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra, ý niệm vừa động, trăm ngàn đạo kiếm cương phủ kín bầu trời.
Những đạo cương tuyến kia vừa định chạm vào Ngu Thượng Nhung đã bị kiếm cương chém đứt, sau đó tấn công về phía Long Ưng.
Từng con Long Ưng bị kiếm cương chém rớt. Lục Châu phát hiện hung thú cấp thấp không thu hoạch được điểm công đức, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Đồng thời Lục Châu cũng xác định thực lực Ngu Thượng Nhung lúc này đã là Thiên Giới Bà Sa.
“Đây mà là thập diệp?” Tiêu Vân Hoà không tài nào hiểu nổi.
Vu Chính Hải cũng bị biểu hiện của Ngu Thượng Nhung làm cho kinh ngạc. “Nhị sư đệ đã hấp thu năm viên Mệnh Cách Chi Tâm… không ngờ thực lực lại tăng trưởng nhiều như vậy.”
Tiêu Vân Hoà chưa từng thấy ai tu hành kiểu như vậy nên cũng không thể giải thích.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn đứng ở hậu phương nghẹn họng nhìn trân trối đàn Long Ưng đang bị tàn sát.
Không bao lâu sau, bầu trời cũng yên tĩnh trở lại.
Ngu Thượng Nhung quay trở về đứng bên cạnh Lục Châu, kiếm cương đầy trời và Trường Sinh Kiếm hội tụ thành một, bay trở vào trong vỏ kiếm.
“Này…” Trần Hữu nhìn bóng lưng Ngu Thượng Nhung, không biết nói gì.
Tiêu Vân Hoà vỗ tay khen ngợi: “Dùng tu vi thập diệp mà biểu hiện được như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy…”
“Thập diệp?”
Trần Hữu quay đầu nhìn đám người bên mình, mấy tên thập diệp đều xấu hổ cúi đầu.
Đều là thập diệp, vì sao người khác lại mạnh đến thế?
Lục Châu chỉ tay về phía dãy núi bên trong mê vụ. “Điều tra xem.”
Tiêu Vân Hoà nói: “Để Vu Triều điều tra đi, hắn có thể dùng vu thuật, thuận tiện hơn một chút.”
Vu Triều đáp: “Vâng.” Sau đó thân ảnh nhoáng lên tiến vào bên trong tầng mây mù.
Trần Hữu lúc này mới đáp xuống, lúng túng nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn…”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Kẻ yếu phải biết bảo vệ chính mình, điều này không sai.”
“Đa tạ Lục lão tiên sinh đã thông cảm.” Trần Hữu nói tiếp, “Vậy… chuyện hợp tác ban nãy…”
“Không thể.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu từ trước đến nay chỉ cho người khác một lần cơ hội.”
Trần Hữu đột nhiên cảm thấy đáng tiếc, tựa như mình đã bỏ lỡ thứ gì.
Không bao lâu sau, Vu Triều từ trong mê vụ lao vụt ra. “Ta bị phát hiện!”
Sau lưng Vu Triều là một con Mệnh Cách thú phi cầm toàn thân đỏ rực.
“Là Xích Sắc Huyền Điểu!”
Thấy cảnh này, Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn đều hoảng hốt lui lại.
Tốc độ Vu Triều nhanh như chớp, liên tục thi triển đại thần thông thuật na di, chỉ trong giây lát đã đến trước mặt Lục Châu, sau đó xoay người lại gọi ra Tinh Bàn cực lớn.
Oanh!
Xích Sắc Huyền Điểu đâm sầm vào Tinh Bàn.
“Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách!” Đám tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn la thất thanh.
Chỉ là một tên thuộc hạ đã có tu vi mạnh đến thế, hai vị đại lão rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Trần Hữu càng cảm thấy mình đã bỏ lỡ một cơ hội cực tốt, trong lòng đau xót không thôi.
Tinh Bàn toả ra ngàn ngạn hắc sắc xúc tu vây khốn Xích Sắc Huyền Điểu. Vu Triều lăng không bay lên, đơn chưởng đẩy Tinh Bàn, mấy đạo lực lượng Mệnh Cách đâm xuyên qua thân thể Xích Sắc Huyền Điểu.
Sau khi bị oanh tạc điên cuồng đến trọng thương, Xích Sắc Huyền Điểu rên lên mấy tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Vu Triều thở dốc nói:
“Hắc Ngô Vệ đã chết không ít, hung thú quá đông. Hơn nữa Hắc Tháp Bạch Tháp đang từ từ rút về hai phía.
Lục Châu nâng tay, Vị Danh Cung xuất hiện.
“Súc sinh, đã đến còn muốn đi?”
Ông!
Một đạo kim sắc tiễn cương dài đến mấy trượng xuất hiện, bắn ra khỏi dây cung với tốc độ xé gió.
Ầm!
Tiễn cương bắn trúng điểm yếu hại trên thân Xích Sắc Huyền Điểu.
Mí mắt Trần Hữu giật một cái.
Bạch Ốc Hàn Môn bọn hắn đến đây là muốn dùng chiến thuật biển người để xử lý một con Mệnh Cách thú. Nhưng bây giờ chiến thuật không cách nào dùng, bọn hắn trở thành vật làm nền, chỉ có thể nhìn người khác không ngừng thu hoạch.
“Lão tiên sinh là người kim liên giới?” Trần Hữu kinh ngạc vô cùng.
Hắn chợt nhớ tới mấy chữ Ma Thiên Các, bèn âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Lục Châu không để ý tới Trần Hữu mà hạ lệnh: “Mang Mệnh Cách Chi Tâm về đây.”
Ngu Thượng Nhung lao vọt xuống chân núi, không bao lâu sau đã mang một viên Mệnh Cách Chi Tâm màu đỏ về khiến đám người Bạch Ốc Hàn Môn nhìn đến rỏ dãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận