Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2091: Mai phục

Bạch Đế nghe vậy bật cười: “Ngươi đang cười nhạo bản đế?”
“Không dám, ta tin là Bạch Đế cũng tán đồng cách nói này.”
Bạch Đế không hề tức giận vì lời hắn nói, chỉ thở dài một tiếng: “Ngươi thật sự có năng lực, bản đế tin tưởng ngươi không phải người tự phụ.”
“Đa tạ Bạch Đế bệ hạ khen ngợi.”
“Nếu ngươi khăng khăng muốn đi, bản đế không giữ lại nữa. Sau khi về Thái Hư nhớ cẩn thận với tứ đại Chí Tôn, đặc biệt là Hoa Chính Hồng.” Bạch Đế căn dặn, sau đó lấy Thời Chi Sa Lậu từ trong ngực áo ra đưa cho Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm nhận lấy Thời Chi Sa Lậu, chắp tay với Bạch Đế rồi tung người nhảy lên không trung, rời khỏi hòn đảo thất lạc.
Giang Ái Kiếm vừa phi hành được khoảng một khắc đồng hồ, còn chưa đi tới chỗ thông đạo đã nghe bên tai truyền đến thanh âm: “Mời điện thủ Thất Sinh đi cùng chúng ta một chuyến.”
“Hử?” Giang Ái Kiếm ngẩng đầu nhìn lên, có hơn mười tên tu hành giả mặc khôi giáp xuất hiện trước mặt hắn, có thể thấy đối phương đã mai phục ở đây một khoảng thời gian.
“Thánh Điện Sĩ?” Giang Ái Kiếm cười nói, “Đại Đế bệ hạ phái các ngươi tới?”
Đám tu hành giả mặc khôi giáp này chính là Thánh Điện Sĩ do Minh Tâm Đại Đế thành lập nên từ một trăm ngàn năm trước, vốn do Minh Tâm điều khiển, về sau phân tán ra thành thủ hạ dưới trướng của tứ đại Chí Tôn.
Nghe nói trong Thánh Điện Sĩ không thiếu cao thủ, đều do Minh Tâm tự mình bồi dưỡng. Có lẽ vì không muốn đi theo đường cũ của Ma Thần nên Minh Tâm không hề thu đệ tử, nhưng dù thế nào thì trong mắt thập điện, ngoài tứ đại Chí Tôn ra thì thứ đại biểu cho lực lượng của Thánh Điện chính là Thánh Điện Sĩ.
Người cầm đầu Thánh Điện Sĩ tên là Tây Trọng, rất có tiếng nói trước mặt Minh Tâm Đại Đế.
Tây Trọng mặt không đổi sắc nói: “Ngươi không cần biết nguyên nhân, đi theo chúng ta là được.”
Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp: “Ta phụng mệnh Đại Đế hoàn thành điện thủ chi tranh, phía sau còn có nhiều việc quan trọng cần làm, không thể đi cùng các ngươi.”
Tây Trọng cau mày: “Điện thủ Thất Sinh, ta đang làm việc theo ý chỉ của Đại Đế.”
“Ồ, vậy sao? Nhưng trực giác nói với ta là không phải.”
“Phải hay không cũng không quan trọng.” Tây Trọng dường như đã đoán được Thất Sinh sẽ không nghe lời, bèn vung tay lên.
Vù vù vù.
Mười tên Thánh Điện Sĩ vọt tới vây quanh Giang Ái Kiếm. Giang Ái Kiếm cười nói: “Nếu Đại Đế biết được chuyện này sẽ xử phạt các ngươi thế nào đây?”
Tây Trọng nói: “Việc này không cần điện thủ Thất Sinh nhọc lòng.”
“Không không không.” Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp, “Các ngươi đã động đến hai điều cấm kỵ.”
Tây Trọng không hề bị lay động, tiếp tục đến gần. Bọn hắn biết rõ tu vi Thất Sinh rất cao cho nên không dám khinh thường, làm việc cũng rất cẩn thận.
“Thứ nhất, các ngươi là cánh tay phải đắc lực nhất của Đại Đế, mặc kệ các ngươi bị ai mê hoặc thì cũng sẽ bị Đại Đế nghiêm trị. Thứ hai, các ngươi vốn không hiểu được tầm quan trọng của điện thủ chi tranh trong lòng Đại Đế. Nói một câu khó nghe, mệnh của tất cả các ngươi cộng lại cũng không so nổi với việc này.”
Tây Trọng biết Thất Sinh rất giỏi ăn nói, hắn đã chuẩn bị tâm lý dù Thất Sinh nói gì cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng vừa nghe được lời này Tây Trọng đã giận tím mặt, trong mắt như bốc lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Động thủ!” Tây Trọng phất tay.
Đám Thánh Điện Sĩ hóa thành lưu tinh vây công Giang Ái Kiếm, muốn trong thời gian ngắn bắt được đối phương.
Giang Ái Kiếm: Hoang mang. Móa nó làm thật sao?
Giang Ái Kiếm lập tức vọt xuống bên dưới.
“Ngươi trốn không thoát!” Mười đạo cương ấn hội tụ vào một chỗ.
Thực lực của Giang Ái Kiếm chỉ là đạo thánh, bình thường có thể tự bảo vệ bản thân nhưng nếu phải đối mặt với nhiều Thánh Điện Sĩ như vậy, lại còn thêm cao thủ Tây Trọng thì hắn không hề có chút phần thắng nào.
Giang Ái Kiếm quả quyết bỏ chạy. Hắn nhanh nhẹn né tránh mười đạo cương ấn rồi cấp tốc bay về phía hòn đảo thất lạc. Chỉ cần trở về bên cạnh Bạch Đế thì hắn sẽ an toàn.
“A?” Tây Trọng khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn bóng lưng Giang Ái Kiếm. “Kỳ quái.”
Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức đuổi theo, không gian phía trước xuất hiện vết rách, trận kỳ trong tay bọn hắn bắt đầu lay động kịch liệt.
“Trận kỳ không gian?!” Giang Ái Kiếm âm thầm cả kinh. Hỏng thật, làm sao trốn được đây?
Hư ảnh Tây Trọng lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Giang Ái Kiếm. “Điện thủ Thất Sinh, ngươi đã hết đường trốn thoát.”
“Nói còn quá sớm!”
Vù! Một đạo kiếm cương lượn vòng bay ra phân hóa thành vô số đạo kiếm cương đánh ra tứ phía.
“Kiếm thuật?” Tây Trọng hừ lạnh một tiếng, “Đánh giá cao ngươi rồi. Bày trận.”
Soạt.
Đám Thánh Điện Sĩ lập tức vào vị trí ở mười phương hướng khác nhau, trước thân đều xuất hiện một vết nứt không gian. Trận kỳ hình thành, đám kiếm cương bị thôn phệ dễ dàng không để lại chút vết tích.
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Thánh Điện Sĩ đánh ra từng quang trụ cương ấn, Giang Ái Kiếm buộc phải cật lực né tránh.
Tây Trọng càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, bèn nói: “Điện thủ Thất Sinh, thủ hạ của ngươi có thể đánh bại ngự thú sư, thực lực của ngươi chắc hẳn phải hơn xa hắn. Đừng che giấu nữa, cái giá của việc khinh thường Thánh Điện Sĩ ngươi không chịu nổi đâu.”
Trong lòng Giang Ái Kiếm chửi thề một trận. Nếu có thể đánh ta đã đánh rồi, còn chờ tới bây giờ sao?
Quang trụ xạ kích liên tục, Giang Ái Kiếm không ngừng tránh né, rốt cuộc một đạo quang trụ bắn trúng lồng ngực hắn.
Khí huyết cuồn cuộn, Giang Ái Kiếm bị lực lượng quy tắc đánh đến mức thân thể run lên, trái tim như bị người ta xoắn nát.
Tây Trọng lắc đầu nói: “Ta thật không thể hiểu nổi, loại bản sự này của ngươi sao có thể khiến Đại Đế nhìn trúng? Chẳng lẽ vì hạt giống Thái Hư trên người ngươi?”
Ầm!
Giang Ái Kiếm lại trúng đạo quang trụ khác khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Hư ảnh Tây Trọng lóe lên, xuyên toa trong không gian vọt tới trước mặt Giang Ái Kiếm, cương ấn vồ tới.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Ái Kiếm lấy ra một vật thể màu xanh lam: “Dừng lại!”
Soạt !
Lam sắc điện hồ bộc phát mạnh mẽ, lan tràn ra tứ phía. Tây Trọng thất thanh hô lên: “Thời Chi Sa Lậu?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận