Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2112: Đại kiếp của Huyền Dặc

Hắn nuốt nước miếng, trong lòng còn rung động hơn khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ngô trăm lần.
Móa nó đây chính là cái tên sun xoe đấm lưng cho hắn không biết xấu hổ đó sao?
Bạch Hổ cúi đầu nhìn xuống Chư Hồng Cộng, hai mắt như nhật nguyệt, răng nhọn toả ra bạch quang trắng ởn. “Chư huynh?”
Chư Hồng Cộng xấu hổ cười nói, “Thu lại, mau thu lại đi.”
“Được.”
Giám Binh xoay người, thân ảnh lại hoá thành vầng sáng, không bao lâu sau đã trở lại hình người, đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Chư huynh, chúng ta lên đường thôi.”
“Ừm… mời ngươi đi trước.” Chư Hồng Cộng nói.
“Ca, ngài là đại ca của ta, ngài phải đi trước chứ.” Giám Binh giật nảy mình, sao có thể để Chư huynh khúm núm với hắn, quá loạn quy củ rồi.
Chư Hồng Cộng khiêm tốn nói: “Đừng nha, Giám Binh đại ca, trước đó là do tiểu đệ không hiểu chuyện, ngài thông cảm nha.”
“Không không không… đại ca, ngài muốn hại ta sao?” Hắn nhào tới ôm chặt đùi Chư Hồng Cộng gào to, “Đã nói từ trước ngài là đại ca rồi mà!”
Chư Hồng Cộng im lặng. Được rồi, ngươi thắng.
Cùng lúc đó, tại Huyền Dặc điện.
Đoàn người Ma Thiên Các đi qua đi lại. Hộ pháp Mạnh Trường Đông nói:
“Các chủ hẳn đang trên đường tới, nếu không ra mặt ngăn cản e là Huyền Dặc đế quân không gánh được lâu.”
Khổng Văn lắc đầu: “Ta cảm thấy Huyền Giáp Vệ hẳn là có thể chống đỡ được.”
Bốn vị trưởng lão đứng bên cạnh cũng tán thành. “Vậy chúng ta xuất phát.”
Bốn vị trưởng lão dẫn đầu đoàn người đi về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, nơi đó đã bị vô số tu hành giả vây kín, người đông nghìn nghịt che khuất cả bầu trời.
Huyền Dặc đế quân và hơn ngàn tên Huyền Giáp Vệ đang thủ hộ nội hạch Thiên Khải Chi Trụ. Huyền Dặc đế quân cao giọng nói:
“Thế nhân ngu muội, các ngươi là con dân Huyền Dặc điện, vì sao lại cũng ngu xuẩn như thế? hủy đi nội hạch thì trời sẽ không sụp đổ hay sao?”
Trước đó, Xích Phấn Nhược ứng đối với Huyền Dặc điện cũng đã sụp đổ.
Có người cao giọng nói: “Sự thật bày ra trước mắt, Nhu Triệu đã sụp đổ, Đôn Tang đối ứng với Thượng Chương cũng đã sập. Chúng ta thà rằng hủy đi nội hạch còn hơn là để cho người khác tiến vào hấp thu lực lượng đại đạo!”
“Ngu xuẩn!” Huyền Dặc đế quân mắng, “Nội hạch một khi bị huy, lực lượng đại đạo sẽ tiêu tán trong thiên địa, đến lúc đó không chỉ gây lãng phí mà ngay cả Thiên Khải Chi Trụ cũng sẽ sập thôi!”
“Không thử thì làm sao mà biết được? Đế quân đại nhân, dân ý như thế, mong ngài thuận theo lòng dân!”
Từng toà pháp thân xuất hiện tại chân trời, đủ loại cảnh giới, đủ loại màu sắc, ra sức thị uy với Huyền Dặc đế quân.
“Dù sao cũng phải chết, nếu đế quân đại nhân không thuận theo ý dân thì chúng ta dù chết cũng phải hủy nội hạch này!”
Sắc mặt Huyền Dặc đế quân cực kỳ khó coi: “Các ngươi nghe được lời đồn vớ vẩn đó ở đâu?”
“Cả Thái Hư này đều nói như thế!”
“Có bản đế quân ở đây, kẻ nào dám đến gần sẽ bị nghiêm trị!”
Vừa nói xong, đám pháp thân kia không những không lui về sau mà còn đồng loạt tiến về phía trước.
Huyền Dặc đế quân không hiểu nổi vì sao đám người này lại quyết tuyệt như vậy, bèn hô: “Huyền Giáp Vệ!”
Đúng lúc này trên bầu trời có một đoàn người đang bay lướt tới, chính là nhóm người Ma Thiên Các. Lãnh La đi đầu, trầm giọng nói: “Tránh ra, nếu không chém không tha!”
Đám người giật mình tránh ra một lối. Đúng lúc này trong đám người đột nhiên có một thân ảnh bay ra. “Ngăn bọn hắn lại!”
Thân ảnh và Lãnh La cấp tốc giao chiến mấy hiệp đến bất phân thắng bại.
“Chỉ có chút bản lãnh mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Huyền Dặc?” Thân ảnh kia đột nhiên tung chưởng.
Ầm! Đôi bên va chạm rồi đồng thời lui về sau. Phan Ly Thiên chạy tới đỡ lấy Lãnh La: “Không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lãnh La nhìn chằm chằm người trước mặt, nói với vẻ kỳ quái: “Ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, có mùi âm mưu!”
“Ta cũng nhìn ra.” Phan Ly Thiên cười đáp.
“Hẳn là có người muốn Thái Hư đại loạn. Không nên tuỳ tiện khai chiến, chờ Các chủ tới.”
“Ừm.” Đám người Ma Thiên Các nhìn nhau gật đầu.
Bọn hắn không để ý tới lời nói trào phúng của người kia mà bay thẳng đến trước mặt Huyền Dặc đế quân, khom người hành lễ.
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Liên luỵ các ngươi.”
“Chờ một chốc Các chủ sẽ đến ngay, cẩn thận có người châm ngòi ly gián.” Lãnh La nói.
Trong mắt Huyền Dặc đế quân loé lên hàn quang, một trảo vung ra tóm lấy người kia khiến hắn không cách nào tránh thoát. Huyền Dặc đế quân trầm giọng hỏi: “Ai sai khiến ngươi?”
“Cái gì mà sai khiến? Ta không hiểu ngài nói cái gì!” Người kia cố sức giãy giụa, “Huyền Dặc đế quân, ngài là người thủ hộ Huyền Dặc, chẳng lẽ lại muốn ra tay độc ác với con dân của mình? Ngài muốn lòng người trong thiên hạ cũng phải băng giá vì ngài hay sao?”
“Bản đế quân hỏi lần nữa, rốt cuộc là ai sai ngươi đến đây?”
Trong đám người có người nghi hoặc nói: “Đế quân đại nhân, cần gì khó xử tiểu bối. Ngài cao cao tại thượng, chi phối sinh tử của người trong thiên hạ, mệnh chúng ta chẳng đáng là gì, còn không bằng một cọng cỏ ven đường, chẳng lẽ ngay cả quyền chọn cách chết cũng không có?”
Tiếng người chất vấn càng lúc càng ồn ào huyên náo.
Huyền Dặc đế quân là chủ nhân ở mảnh đất này, không thể động thủ. Nhưng hắn nói lý lại chẳng ai nghe lọt.
Ngay khi hắn còn đang do dự, trên không trung chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp ẩn chứa sát khí: “Đúng. Ngươi không có quyền chọn.”
Tất cả mọi người khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy xa xa có hai thân ảnh đang lướt tới, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Ông !
Lam pháp thân xuất hiện, mười bốn mảnh liên diệp bay vòng quanh, lam sắc điện hồ loẹt xoẹt bắn ra tia lửa từ đầu đến chân pháp thân.
Đám người Ma Thiên Các lập tức nhận ra, vội khom người hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”
Huyền Dặc đế quân cũng không tự chủ được khom người, trong mắt đều là rung động: “Lão sư.”
Lam pháp thân chậm rãi đáp xuống, tất cả tu hành giả xung quanh đều không dám nhúc nhích. “Nếu không muốn chết thì đừng lộn xộn. Bản toạ không có từ bi dư thừa cho các ngươi.”
Một câu nói khiến đám người run rẩy không thôi, không ai dám nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận