Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 551

“Văn Thư không dễ đối phó như thế.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai đương nhiên biết rõ Văn Thư là một nhân vật rất khó đối phó. Đúng lúc này, Hoàng Thời Tiết đứng bên cạnh bỗng chắp tay nói:
“Ta và Vu giáo chủ là người cùng chung chí hướng. Bồng Lai Môn nguyện trợ giúp U Minh Giáo một tay.”
Lục Châu nhìn về phía Hoàng Thời Tiết. “Hửm?”
Trong lòng Hoàng Thời Tiết khẽ giật mình, vội vàng nói: “Không cần hồi báo, thuần tuý chỉ là sự hỗ trợ giữa bằng hữu mà thôi.”
Lời này của hắn có quỷ mới tin. Nhưng Lục Châu lại đáp: “Tốt.”
Hoàng Thời Tiết mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Lục Châu đứng lên nhìn ra ngoài bầu trời đêm thăm thẳm, chợt gọi một tiếng: “Tư Vô Nhai.”
“Có đồ nhi.”
Lục Châu cao giọng nói, trong âm thanh xen lẫn một chút nguyên khí: “Lão phu cho hắn thời gian nửa năm. Nửa năm sau, mặc kệ hắn thành công hay thất bại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Thông báo của Hệ thống chứng tỏ Vu Chính Hải vừa rồi chỉ giả vờ bất tỉnh.
Nhưng mục đích của Lục Châu khi đến đây vốn không phải là đưa Vu Chính Hải về. Con đường của U Minh Giáo đã rất rõ ràng, Vu Chính Hải chỉ có thể tiếp tục tiến đánh đến Thần Đô. Tư Vô Nhai đã đưa ra lựa chọn của mình, thân làm sư phụ như Lục Châu đương nhiên biết phân nặng nhẹ.
Còn quan hệ giữa hai sư đồ thì… sau này hãy nói.
Nghiệt đồ, bày đặt giả vờ bất tỉnh cái gì, lão phu đánh ngươi một trận vẫn còn nương tay.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Châu quay đầu lại nói: “Hải Loa.”
“Vâng.”
Hải Loa đứng dậy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Châu.
“Lão phu đưa ngươi về Ma Thiên Các, ngươi có bằng lòng không?”
Nghe vậy Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ, người muốn thu đồ đệ?”
Bao nhiêu năm qua Cơ Thiên Đạo đã không tiếp tục thu đồ, không ngờ lần này lại có ý định đó.
Nếu Ma Thiên Các muốn mở rộng sơn môn thì không biết sẽ có bao nhiêu người chen chân mà tới.
“Thu đồ hay không thì tính sau.” Lục Châu lắc đầu nói.
Đám người Hoàng Thời Tiết thấy Lục Châu định rời đi bèn vội vàng đứng lên.
“Sư phụ, muộn như vậy rồi, hay là người ngủ lại ở phân đà một đêm, ngày mai hãy đi.” Tư Vô Nhai nói.
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Nghiệt đồ đúng là nghiệt đồ, ngươi không muốn lão phu ở lại?
Đúng lúc này, Hải Loa bỗng nắm tay Lục Châu, vui vẻ nói: “Ta nguyện ý về Ma Thiên Các!”
Lục Châu nhìn sang Hải Loa. “Ngươi có bằng lòng ở lại đây một tháng không?”
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Lần này Hải Loa không gật đầu cũng không phủ nhận. Xem ra nàng không muốn ở lại nơi này.
“Thôi vậy.”
Lục Châu vừa định đưa Hải Loa đi, đột nhiên nhớ đến một chuyện bèn quay đầu nói:
“Mạng lưới tình báo của Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ, bao gồm cả dị tộc Tây Vực?”
Nhắc tới việc này, Tư Vô Nhai rất tự tin đáp: “Đồ nhi không dám khoe khoang nhưng sự thật đúng là như thế.”
“Vậy thì hãy vận dụng toàn bộ lực lượng của ngươi để tra tìm một nữ tử họ Lạc.” Lục Châu nói. “Ba trăm năm trước, Vân Thiên La từng được nữ tử này trợ giúp mới có thể thành lập tam tông.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Tư Vô Nhai khom người đáp.
Hoàng Thời Tiết nghe vậy, kinh ngạc hỏi lại: “Nữ tử họ Lạc ba trăm năm trước?”
Lục Châu nhìn về phía Hoàng Thời Tiết. “Ngươi biết nàng ta?”
Hoàng Thời Tiết gật đầu nói: “Thật trùng hợp, đúng là ta có nghe đồn về người này.”
“Nói nghe một chút.”
Nếu có thể thu hoạch được nhiều tin tức hơn về nữ tử họ Lạc kia thì sau này khi tìm kiếm cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Hoàng Thời Tiết nói:
“Ba trăm năm trước, ta may mắn tấn thăng bát diệp, khi đó hoàn toàn không biết gì về cảnh giới bát diệp cả. Bồng Lai Môn rung chuyển bất an, ta phải dốc hết sức trấn áp. Thế nên… ta đến tam tông thỉnh giáo Vân Thiên La.”
Không ngờ Hoàng Thời Tiết cũng có giao tình với Vân Thiên La.
Khi đó tam tông danh tiếng lớn vô cùng, Vân Thiên La tiến vào bát diệp, từ đó trở đi dùng tên Vân Thiên La để đặt cho tam tông, bắt đầu thu môn đồ, nhanh chóng trở thành đại tông môn.
Thời điểm đó có rất nhiều tông môn đến tam tông để luận đạo cùng tổ sư gia Vân Thiên La. Đương nhiên không phải ai cũng có được cơ hội này.
“Khi đó Vân Thiên La có nhắc đến một nữ tử họ ‘Lạc’, nói là nhận được công pháp nàng ta ban cho nên tu vi mới tăng mạnh. Ta đương nhiên không tin, nhưng sau khi rời khỏi tam tông ta lại nghe người khác nói mới biết đúng là có người như vậy. Người này có một năng khiếu…”
“Năng khiếu gì?” Tư Vô Nhai hỏi. Điểm đặc thù càng nhiều thì càng dễ tìm kiếm.
“Tinh thông âm luật.”
Hoàng Thời Tiết nghiêm túc nói.
“Ta và Vân Thiên La khi ấy trò chuyện vui vẻ, sau việc này ta vẫn nhớ kỹ về nữ tử này, thế nên lệnh cho các đệ tử Bồng Lai Môn tìm kiếm khắp nơi. Về sau ta nghe nói nữ tử này tinh thông âm luật, thường xuyên đàn cổ cầm ngoài bờ biển. Có người tận mắt nhìn thấy toàn bộ ngư thú trong biển đều reo hò cổ vũ cho nàng ta.”
Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lục Châu đưa mắt nhìn sang Hải Loa, nàng cũng giống như vậy.
“Hải Loa cũng thế, thiên phú này không có gì lạ. Trong các dị tộc Tây Vực cũng có một số người thông hiểu thú ngữ.” Lục Châu nói.
Hoàng Thời Tiết quay đầu nhìn về phía Hải Loa. “Về sau thuỷ triều kéo tới, nữ tử họ Lạc biến mất trong cơn sóng biển, có người nói nàng ta đã chết rồi.”
Tu hành giả cường đại có thể ngự không lướt sóng dễ như trở bàn tay, sao có thể bị sóng biển cuốn đi mà chết?
Tư Vô Nhai hỏi: “Còn có đặc điểm nào nữa không?”
“Nữ tử họ Lạc làm việc rất khiêm tốn, ngoại trừ những chuyện đó ra thì chẳng còn ai biết gì về nàng ta cả.” Hoàng Thời Tiết đáp.
“Còn tên thì sao?”
“Cũng không biết.”
Đám người bất đắc dĩ thở dài.
Hoa Trọng Dương nói: “Nghe ra có vẻ giống Hải Loa cô nương.”
Hải Loa cũng dỏng tai nghe, cái hiểu cái không, nàng gật đầu nói: “Giống.”
Chỉ là, một người là nhân vật truyền kỳ từ ba trăm năm trước, một người là tiểu cô nương mới tròn mười sáu.
Hoàng Thời Tiết nói: “Nha đầu này có thiên phú không tồi, nếu đi trên con đường tu hành thì tiền đồ sau này cực kỳ rộng mở.”
Lục Châu cũng cảm thấy nha đầu này là thiên tài có thể đào tạo.
Tư Vô Nhai khom người nói với Lục Châu:
“Sư phụ, đồ nhi sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng của Ám Võng để tìm nữ tử họ Lạc này. Không cần biết người còn sống hay đã chết, đồ nhi sẽ cho sư phụ một câu trả lời.”
“Tốt.” Lục Châu vuốt râu hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận