Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1676

Lục Châu mở Đại Di Thiên Đại ra, lấy Thái Hư Huyền Đan, hộp gấm và Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần ra đặt trước mặt.
“Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần quá mạnh, dùng làm Mệnh Cách thứ mười chín không thích hợp.”
Hắn cất nó vào Đại Di Thiên Đại rồi nhìn về phía hộp gấm.
Hộp gấm trong lăng mộ, không biết dùng thực lực đại chân nhân có đủ để mở nó ra hay không?
Lục Châu đè tay xuống, nguyên khí cuồn cuộn chảy ra áp vào hộp gấm.
Rắc.
Nắp hộp phát ra âm thanh thanh thuý. Mở rồi!
Lục Châu mở nắp ra, đập vào mắt không phải là bí pháp tu hành hay linh đan diệu dược gì, cũng không phải vũ khí bảo bối, mà là một bộ trường bào Đạo gia.
“Y phục sao?”
Hắn nghĩ ngợi đủ đường, không ngờ thứ bên trong lại là một bộ y phục.
Lục Châu tiện tay phóng ra Nghiệp Hoả để thử độ bền của áo.
Xoẹt !
Nghiệp Hoả đến cách y phục nửa tấc thì dừng lại, không cách nào lại gần.
Thú vị nha.
Lục Châu thử lại vài lần, Nghiệp Hoả vẫn không có tác dụng gì với nó. Thứ này khiến Lục Châu nhớ tới Vân Thường Vũ Y của Tiểu Diên Nhi cũng có tác dụng tương tự.
Lục Châu lại lấy Vị Danh Kiếm ra thử. Xoẹt!
Trường bào rách ra một đường.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Thứ đồ gì…”
Thôi, hàng vỉa hè hư rồi thì bỏ, hắn cũng không định sử dụng đồ cùi bắp như vậy.
Nào ngờ, đúng lúc này trường bào lại tự động chữa trị vết chém trên thân áo, chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Tấm áo này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?
Lục Châu lại vung ra một kiếm, quả nhiên vết chém lại tự động khép lại.
Đồ tốt!
Bàn tay nắm lại, nguyên khí truyền vào trường bào, Lục Châu cảm giác như mình đang xem một bức hoạ mênh mông giữa tinh hà, quỷ dị khó lường, từng sợi tơ vải nối liền thành một trận pháp.
Lúc này hắn mới nhìn ra, bộ trường bào này được dệt từ một sợi tơ bạc duy nhất! Chỉ một sợi chạy từ đầu đến đuôi, cuối cùng tạo thành một tấm trường bào Đạo gia. Trên thân áo có đồ hình thái cực âm dương tinh xảo đến cực hạn.
Lục Châu vui vẻ cởi bộ trường bào bình thường trên người ra, mặc bộ trường bào Đạo gia tinh xảo này vào.
Xoẹt !
Kỳ kinh bát mạch toàn thân như được quán thông, tạo thành một thể vô cùng tự nhiên. Cả cơ thể hắn tiến vào loại trạng thái tự động tu hành.
“Diệu, thật diệu!”
Có bộ trường bào này, dù hắn không tu hành thì nguyên khí cũng sẽ cấp tốc khôi phục, thậm chí ngay cả lực lượng Thiên Tướng cũng tự động tăng lên.
Thứ này phối hợp với Tử Lưu Ly và Trấn Thọ Thung, chỉ cần nửa ngày đã có thể khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Nếu có một ngày lực lượng Thiên Tướng kéo dài không dứt, Lục Châu có thể dùng thủ đoạn của đại chân nhân để giao thủ với cả thánh nhân!
Lục Châu vui vẻ trở về chỗ ngồi, lấy Giảng Đạo Chi Điển ra, phối hợp với Thiên thư đồng thời lĩnh hội.
Trường bào phát ra một cỗ lực lượng vô hình, kéo ý thức của Lục Châu vào trong Giảng Đạo Chi Điển.
“Đạo cái gì, tu cái gì, đều là cứt chó.”
“Lão phu cố gắng cả đời, dùng tâm huyết đời mình truyền thụ cho thế nhân để đánh phá thiên địa ràng buộc…”
“Đáng tiếc… Cái gì là ma?”
“Sống trên nhân gian đủ lâu, người người đều là ma! Thế nhân gọi lão phu là ma… vậy thì làm ma đi.”
Ông !
Ý thức Lục Châu lại tiến vào một không gian u ám không chút ánh sáng, xung quanh có sát cơ tứ bề. Đừng đạo hư ảnh không ngừng chém tới.
“Giết!”
“Giết!”
Kim liên, hoàng liên, hồng liên, hắc liên, bạch liên, tử liên, thanh liên, tịnh đế thanh liên… từng đoá liên toạ hiện ra trước mắt Lục Châu, hư ảnh giơ đao chém tới, sắc mặt ai nấy đều như hung thần.
“Tà ma ngoại đạo, không nên tồn tại trên thế gian này.”
“Ngươi đáng chết!”
“Ma mà cũng xứng giảng đạo?”
“Chết đi !”
Soạt!
Lục Châu mở mắt ra, trên trán xuất hiện mồ hôi ướt đẫm.
Điều này khiến Lục Châu hơi kinh ngạc, từ khi bắt đầu tu hành đến nay hắn đã rất lâu rồi không đổ mồ hôi. Tu hành giả đều có thể khống chế được cơ thể, sẽ không giống người bình thường đổ mồ hôi khi mệt mỏi.
Không ngờ lĩnh hội Giảng Đạo Chi Điển lại gặp phải chuyện này.
Vốn cho rằng có thể thu hoạch được thêm thần thông Thiên thư từ Giảng Đạo Chi Điển, nào ngờ không có thu hoạch gì mà còn phải trải nghiệm cảm giác của chủ nhân nó là bi thương, phẫn nộ, cuồng vọng, sợ hãi… các loại cảm xúc nồng đậm xâm nhập vào ý thức và não hải của Lục Châu.
May mắn là hắn không bị những tâm tình này ảnh hưởng.
“Trường bào?” Lục Châu hoài nghi là do trường bào và Giảng Đạo Chi Điển cộng minh nên mới xuất hiện tình huống này.
Rốt cuộc chủ nhân của Giảng Đạo Chi Điển đã trải qua những chuyện gì? Lục Châu lắc đầu thở dài một tiếng.
Cảm giác này không tốt lắm, tựa như mình là hiệp sĩ đổ vỏ á!
Lục Châu cất kỹ Giảng Đạo Chi Điển rồi nhìn lại giao diện thọ mệnh.
“Mất ba mươi ngày?”
Hack à? Rõ ràng chỉ mới trải qua có giây lát, sao lại nuốt mất 30 ngày tuổi thọ của lão phu rồi? Nếu bỏ đi tốc độ gấp 100 lần của Trấn Thọ Thung thì cũng đã mất hết nửa ngày.
Lục Châu nhớ tới Tư Vô Nhai, lập tức sử dụng thiên nhãn thần thông.
Trên không trung, không liễn đang lao vút đi giữa tầng mây mù u ám. Tần Nhân Việt và Giang Ái Kiếm đứng trên boong tàu quan sát bốn phía.
“Ngươi không báo cho Cơ lão tiền bối sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.
“Ta đã truyền tin rồi, đừng lo lắng.” Tư Vô Nhai nói.
“Tốt lắm, không thiếu kiếm của ta là được rồi.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Yên tâm.”
Lúc này Lục Châu mới chú ý thấy phù chỉ truyền tới động tĩnh, nhưng lúc nãy hắn hãm sâu vào trong mộng cảnh của Giảng Đạo Chi Điển nên không hề phát giác.
Lục Châu lấy phù chỉ ra xem rồi thu hồi. Tư Vô Nhai muốn đi Trọng Minh Sơn?
Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có một câu: Có phát hiện mới về thiên địa ràng buộc, đồ nhi muốn đi đến Trọng Minh Sơn một chuyến, sư phụ đừng lo lắng.
Trong hình ảnh, bọn hắn đã bay tới Vô Tận Hải, nước biển bên dưới sóng đánh mãnh liệt.
Giang Ái Kiếm cười nói: “Quẹo trái đi thêm hai trăm dặm là đến Bồng Lai, có muốn ghé qua chỗ ta chơi một lát không? Sư phụ ta rất nhớ các ngươi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận