Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 520

Lúc này Phan Trọng dè dặt đi tới, cẩn thận nói: “Ngũ tiên sinh, ta và Chu huynh có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, không biết…”
“Phiền.” Chiêu Nguyệt xem như không nghe không thấy hai người, quay đầu đi về phía đại điện Ma Thiên Các.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong xấu hổ nhưng chẳng dám nói gì.
“Có vấn đề gì?” Trong động diện bích đột nhiên truyền tới giọng nói ôn hoà.
Tư Vô Nhai ném tờ giấy đề mục trên bàn sang một bên, xoa xoa hai thái dương. Tạm thời không giải được, để lúc khác tiếp tục nghiên cứu.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi, lập tức chạy đến cửa động diện bích, khom người nói: “Bái kiến thất tiên sinh.”
“Miễn lễ, nói thẳng vấn đề đi.” Tư Vô Nhai không quá ưa thích mấy thứ lễ nghi phiền phức lãng phí thời gian này.
Phan Trọng gãi đầu nói:
“Gần đây hai chúng ta cảm giác đã đạt tới Thần Đình cảnh đỉnh phong, có vẻ sắp đột phá… Nay tu hành giới đang lưu truyền phương pháp trảm kim liên, càng ngày càng có nhiều người làm theo, ngay cả Các chủ cũng đã công nhận phương pháp này. Các chủ cũng có nói tới một loại phương thức khác, đó là vừa lên Nguyên Thần cảnh không ngưng tụ kim liên mà trực tiếp khai diệp… hai chúng ta sợ là biện pháp này không thực hiện được.”
“Không thử sao biết không được? Biện pháp này không mấy nguy hiểm, trong khi trảm kim liên cần phải đánh cược cả tính mạng. Sao các ngươi không thử nghĩ xem, nếu việc trực tiếp khai diệp không thể thực hiện thì sao lại có người truyền ra?” Tư Vô Nhai giải thích.
Phan Trọng vỗ đầu bừng tỉnh: “Có đạo lý… Hẳn là tu hành giới đã có người sử dụng phương pháp này thành công nhưng lại cố ý giữ kín không tiết lộ ra, lén lút đề cao thực lực?”
“Đại khái là vậy.” Tư Vô Nhai đáp.
“Thất tiên sinh cao minh! Đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng!” Phan Trọng tán thán.
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Không đáng nhắc tới, người bình thường đều có thể nghĩ ra.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đầu đầy dấu chấm hỏi?
Đây là đang mắng bọn hắn sao?
“Cũng đừng vội mừng quá sớm, tu hành giả chưa từng khai diệp chung quy vẫn khiếm khuyết rất nhiều kinh nghiệm.”
“Thất tiên sinh dạy phải.”
Dù ở thời đại nào thì kinh nghiệm vĩnh viễn vẫn là thứ cực kỳ quý giá.
Ngay khi hai người đang chuẩn bị rời đi, mấy nữ đệ tử đang vội chạy tới đại điện Ma Thiên Các cất tiếng thông báo: “Các chủ trở về.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Xuyên Vân phi liễn đã vượt qua tầng bình chướng Kim Đình Sơn, chậm rãi hạ xuống.
Hai người vội vàng đi về phía đại điện.
...
Một lát sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ nhìn Ngu Thượng Nhung đứng trong đại điện, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Những người khác đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung.
“Bái kiến sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người nói, thái độ thản nhiên như chưa có chuyện gì phát sinh.
Lục Châu gật đầu. “Trở về thì tốt.”
Ngu Thượng Nhung trông thấy Tả Ngọc Thư đứng trong đám trưởng lão, bèn mỉm cười hỏi: “Vị này là…?”
Minh Thế Nhân đáp: “Nhị sư huynh, đây là Tả Ngọc Thư tiền bối, là trưởng lão mới gia nhập Ma Thiên Các, năm trăm năm trước là thiên tài tu hành của Nho môn.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Có lẽ khi đối mặt với địch nhân hắn đã quen nghe bọn họ tự xưng ra đủ loại thân phận đáng gờm, nên từ lâu đã miễn dịch.
“Kính đã lâu.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng chào hỏi.
Tả Ngọc Thư đánh giá Ngu Thượng Nhung, dù là từ thái độ hay là khí thế bà ta đều cảm thấy người trước mặt mạnh mẽ hơn đám đồ đệ khác rất nhiều.
“Tốt.” Tả Ngọc Thư đáp.
Lãnh La nhướng mày: “Tốt cái gì mà tốt… Nhị tiên sinh, từ khi tạm biệt đến giờ ngài vẫn ổn chứ?”
Nhìn xem, đây là sự khác biệt giữa người với người. Lãnh La rất biết cách làm người, vừa gặp đã cung kính hỏi thăm Ngu Thượng Nhung.
“Từ khi tạm biệt đến nay ta vẫn rất ổn.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Tả Ngọc Thư xem thường nhìn Lãnh La, làm gì phải khúm núm như thế chứ? Tốt xấu gì Lãnh La ngươi cũng từng là đại nhân vật cơ mà!
Lãnh La đi đến bên người Tả Ngọc Thư, hạ giọng nói: “Nhị tiên sinh Ma Thiên Các là bát diệp viên mãn.”
Trái tim Tả Ngọc Thư run lên, cặp mắt già nua trừng lớn, bà ta lập tức cúi người hành lễ với Ngu Thượng Nhung. “Lão thân không cố ý mạo phạm.”
Ngu Thượng Nhung không ngại, khoát tay nói: “Trưởng lão không cần để ý, theo lễ tiết, vẫn là ta nên hành lễ với bà.”
“Không dám không dám…” Tả Ngọc Thư nắm chặt quải trượng, cả người đứng không vững. Về sau gặp phải nhị tiên sinh tốt nhất nên biết điều mà khiêm tốn.
Lục Châu đứng lên, chắp tay đi xuống bậc thang, tiến lại trước mặt Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Gọi ra pháp thân cho vi sư nhìn xem.”
Trước đó Lục Châu lo lắng Ngu Thượng Nhung trảm kim liên gặp nguy hiểm, nay hắn đã an toàn trở về, đương nhiên Lục Châu muốn được tận mắt nhìn thấy pháp thân không có kim liên trông như thế nào.
Những người khác đều ngơ ngác không hiểu Các chủ muốn làm gì. Chẳng lẽ người muốn chấn nhiếp vị trưởng lão mới tới?
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung không che giấu, khẽ nở nụ cười rồi nâng bàn tay lên. Một toà pháp thân cỡ nhỏ lóng lánh kim quang lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía pháp thân. Tiểu kim nhân lơ lửng, dưới chân hoàn toàn trống rỗng, không hề có toà kim liên nào.
Quanh thân tiểu kim nhân có ba mảnh liên diệp đang chầm chậm xoay tròn.
“Không có toà kim liên!”
“Tam diệp… không kim liên!”
Cặp mắt già nua của Tả Ngọc Thư lại trợn trừng lên. Chẳng phải Lãnh La nói nhị tiên sinh là bát diệp viên mãn sao? Sao bây giờ chỉ có tam diệp? Bà ta không thể tin nổi, trong lòng dâng lên cơn tức giận, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là không thấy toà kim liên đâu.
Ơ? Thế là thế nào? Tả Ngọc Thư há hốc miệng.
Chỉ trách bà ta ẩn thân trong hẻm núi quá lâu, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài nên chẳng biết gì cả. Không biết Ngu Thượng Nhung, không biết cửu đại đệ tử, cũng không biết hiện nay trong tu hành giới ai nấy cũng đều hùng hùng hổ hổ muốn trảm kim liên.
Lãnh La vẫn như trước, là người đầu tiên chắp tay khom người: “Lãnh La bội phục… bội phục đến cực điểm!”
Hắn há có thể không phục? Thời đại trảm kim liên chỉ vừa mới bắt đầu, số lượng người có can đảm thực hiện còn rất ít, mà số lượng bát diệp dám từ bỏ cảnh giới bát diệp viên mãn để làm lại từ đầu… ít càng thêm ít.
Sống sót được đã là thiên ân vạn tạ, mà khoa trương nhất là Ngu Thượng Nhung lại mở ra tận tam diệp!
Ai dám nói hắn yếu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận