Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 848

Vu Vu ngẩng đầu nhìn Vu Chính Hải, mà Vu Chính Hải lại lắc đầu nói: “Nhị sư đệ, đối thủ mạnh như vậy mà đệ còn định giấu tài hay sao?”
Ngu Thượng Nhung xoay Trường Sinh Kiếm trong tay, mỉm cười nói: “Bát diệp rưỡi… thú vị!”
Hai tay Ngu Thượng Nhung chập lại, Trường Sinh Kiếm từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám… Vạn Vật Quy Nguyên! Trên không trung, ngàn vạn kiếm cương tụ lại.
“Bát diệp rưỡi?” Vu Chính Hải nhìn sang Lương Tự Đạo.
Lúc này, đám đệ tử Phi Tinh Trai cũng ồ ạt lao tới, pháp thân Ngu Thượng Nhung xuất hiện, kiếm cương bắn xuống. Kiếm Ma Túc Mệnh!
Lại một chiêu đại thần thông, hàng trăm hàng ngàn kiếm cương trên bầu trời trút xuống như mưa nghiền nát đám đệ tử Phi Tinh Trai.
Điền Bất Kỵ và Kỷ Phong Hành nhìn cảnh tượng này, len lén nuốt một ngụm nước bọt. “Đây mà chỉ là kiếm thuật nhị đẳng?”
Lương Tự Đạo mang theo pháp thân bay vào giữa đám kiếm cương, pháp thân dốc ngược, toà hồng liên hướng lên trời đón đỡ ngàn vạn kiếm cương đang trút xuống, đồng thời đánh ra mấy đạo quyền cương!
“Đại ca ca!”
“Tiền bối!”
Vu Chính Hải nhíu mày, bàn tay đặt trên Bích Ngọc Đao hơi rung động. Nhị sư đệ…
Nhưng Vu Chính Hải còn chưa kịp ra tay đã thấy Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, thứ ta muốn chém chính là hồng liên!”
Ông! Kim sắc pháp thân lại xuất hiện lần nữa, hai tay pháp thân cầm một đạo kiếm cương khổng lồ bọc lấy Trường Sinh Kiếm chém xuống.
“Cái gì thế? Pháp thân cũng có thể hoạt động?”
“Sao lại không có kim liên?!”
Lúc này Lương Tự Đạo mới phát hiện trong tay Ngu Thượng Nhung không còn Trường Sinh Kiếm từ lâu, chỉ có vô số đạo kiếm cương!
Xoẹt!
“Khốn kiếp!”
Hồng liên bị kiếm cương khổng lồ chém mất một phần tư, Lương Tự Đạo đau đớn kêu thảm một tiếng. Hắn lùi lại ngoài trăm thước rồi phun ra mấy ngụm máu tươi.
Điền Bất Kỵ trợn tròn mắt quan sát chiến cuộc, thấy một màn này, hắn rất muốn vỗ tay tán thưởng, nhưng rốt cuộc vẫn cố gắng nhịn lại.
Bát diệp chiến thắng bát diệp rưỡi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được?
Cho dù là người luôn tranh cãi với Ngu Thượng Nhung là Vu Chính Hải cũng phải vỗ tay bôm bốp mấy cái.
“Thấy thế nào?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải vốn đang cảm thấy một chiêu vừa rồi nhị sư đệ đánh rất hay, không nhịn được phải vỗ tay mấy cái, nhưng vừa nghe giọng Ngu Thượng Nhung tràn đầy đắc ý như vậy Vu Chính Hải lập tức lạnh nhạt đáp:
“Miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được… Nếu đã quyết định dùng tới pháp thân thì lúc nãy chiến đấu với tên bát diệp kia sao không gọi pháp thân ra giết hắn cho rồi.”
“Lúc đó không nghĩ tới.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.
“Bây giờ ta muốn xem xem đệ ứng phó ra sao.”
Vân Hoán lăng không đứng cạnh phi liễn cũng trừng mắt nhìn cảnh này. Hắn rất khó có thể tin được Lương Tự Đạo vô địch trong đám bát diệp lại có thể bị một tên bát diệp khác đánh trọng thương, điều đáng ghét nhất là kẻ này vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện, không coi bọn hắn ra gì.
Lương Tự Đạo đang ổn định thân hình ở đằng xa, trong mắt dấy lên lửa giận và hận ý vô cùng, nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung. Nhưng hắn vẫn chưa mất đi lý trí.
“Vân Hoán, báo cáo việc này cho trưởng lão Diệp Chân.”
“Vâng!”
Vân Hoán xoay người định rời đi, nhưng Ngu Thượng Nhung đột nhiên mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, ngươi đi không được.”
Thân ảnh nhoáng lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện trước mặt Vân Hoán, Trường Sinh Kiếm trong tay ông ông rung động. Một khi kim sắc pháp thân xuất hiện, Ngu Thượng Nhung sẽ không để một ai rời đi.
Lương Tự Đạo cao giọng nói: “Vân Hoán, ngươi cứ đi đi, nơi này giao cho ta!”
Nói xong, hắn lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ nuốt vào bụng. Nguyên khí ba động bốn phía đột nhiên biến hoá, trở nên càng ba động hơn trước. Toàn thân Lương Tự Đạo bắt đầu thu nạp nguyên khí.
“Điền Bất Kỵ, ngươi cấu kết với người của kim liên giới, cấu kết dị tộc. Việc này mà truyền đi, Thiên Liễu Quan của ngươi tai hoạ ngập đầu!” Lương Tự Đạo nói.
Điền Bất Kỵ do dự. Trước khi nhìn thấy kim sắc pháp thân, hắn vẫn luôn ủng hộ Ngu Thượng Nhung vô điều kiện. Nhưng pháp thân vừa ra, hắn lại hoang mang không biết nên làm gì. Bọn họ là dị tộc đó!
Vu Vu điểm mũi chân bay lên đến trước mặt Điền Bất Kỵ, vội vàng nói: “Đại ca ca là người tốt!”
Điền Bất Kỵ câm nín.
Đây không phải là vấn đề người tốt hay người xấu!
Lương Tự Đạo không thèm để ý đến thái độ của Điền Bất Kỵ, hắn cao giọng nói: “Vân Hoán, còn không mau đi?!”
“Vâng!” Vân Hoán bay về một phía khác.
Thấy Ngu Thượng Nhung muốn đuổi theo, Lương Tự Đạo ngưng tụ hồng cương cực mạnh bao bọc hai bàn tay, toàn thân như mũi tên bắn tới trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Nhiều người như vậy, ngươi ngăn được sao?”
Ngu Thượng Nhung đánh ra mấy đạo kiếm cương, hai người lại lao vào chiến đấu.
Lương Tự Đạo đã bị trọng thương lại vẫn có thể chiến đấu dũng mãnh như vậy khiến ai nấy đều kinh hãi. Hắn nhìn Ngu Thượng Nhung chằm chằm không chớp mắt: “Ngươi rất mạnh, đáng tiếc ngươi chọn nhầm đối thủ.”
Ngu Thượng Nhung vừa huy kiếm vừa nhìn sang phía Vân Hoán ở đằng xa. Lương Tự Đạo thấy vậy cũng quay đầu nhìn theo, vừa lúc chứng kiến một đạo hào quang màu bích lục nhanh như tia chớp bay về phía Vân Hoán !
Đó là cái gì?
Hào quang màu bích lục khi đến gần Vân Hoán đột nhiên biến thành ngàn vạn đao cương. Vân Hoán cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vội vàng quay đầu lại, con ngươi co rụt! …Hoang cấp?!
Đao cương đầy trời đánh tới miểu sát Vân Hoán. Chỉ trong chớp mắt hắn đã tan thành tro bụi.
“Vân Hoán!” Lương Tự Đạo gào lên. Các đệ tử Phi Tinh Trai còn lại sợ hãi nhìn cảnh này, trong lòng run rẩy.
Điền Bất Kỵ cũng nhìn thấy một màn này. “Kim sắc đao cương!”
Người của kim liên giới không chỉ có một!
Đao cương tiêu tán để lộ ra một thanh vũ khí màu xanh biếc, vũ khí xoay mấy vòng rồi bay về phía Vu Chính Hải đang đứng trong lương đình.
Vu Chính Hải cắm Bích Ngọc Đao vào bên hông, tay chắp sau lưng ngẩng đầu nói: “Đang đối chiến công bằng, sao lại gọi viện binh?”
Mọi người quay đầu nhìn Vu Chính Hải. Lương Tự Đạo mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Vu Chính Hải thản nhiên dạo bước trên không lên tầm cao ngang hàng với bọn hắn, khẽ nói: “Nói nhiều quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận