Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 753

Vu Chính Hải cầm lấy túi nước, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Mọi người lại được một phen mở rộng tầm mắt. Từ xưa tới nay bọn hắn chưa thấy đại sư huynh nói cảm ơn ai bao giờ. Ngoài bộ dạng thay đổi, thái độ của Vu Chính Hải cũng biến hoá tới mức khiến người ta phải kinh ngạc.
“Đại sư huynh.” Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo đến trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải.
“Ngươi… là…?”
“Lúc trước ta là tiểu sư muội, hiện tại trở thành cửu sư muội. Đây là Hải Loa, đồ đệ sư phụ mới thu nhận. Tuy rằng huynh không nhớ được ta nhưng ta vẫn nhớ huynh, cảm ơn huynh đã tặng ta Đạp Vân Ngoa!” Tiểu Diên Nhi nói.
Thiếu niên Vu Chính Hải gãi gãi đầu, càng thêm ngơ ngác. Những lời của Tiểu Diên Nhi hắn chẳng hề có chút ấn tượng nào.
Tư Vô Nhai thấy thế bèn đi tới trước mặt Vu Chính Hải, bắt đầu giải thích đầu đuôi, từ thân thế của hắn đến việc hắn bái sư Ma Thiên Các, sau đó thành lập U Minh Giáo rồi đánh hạ cửu châu, tiến đánh Thần Đô.
Vu Chính Hải nghe mà kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Mọi người biết chuyện này rất khó có thể tiếp nhận nên không ai đến quấy rầy Vu Chính Hải nữa, ai nấy đều rời đi để hắn được yên lặng suy ngẫm.
Đảo mắt đã trôi qua một đêm.
Sáng hôm sau, mọi người lại đến bên bờ vực nhìn xuống, vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Cùng lúc đó.
Lục Châu vẫn đang tiếp tục rơi.
Xung quanh là một mảnh đen kịt không chút ánh sáng. Càng xuống sâu, lực hút tác động lên cơ thể càng mạnh.
Để tìm kiếm Ngu Thượng Nhung, thỉnh thoảng Lục Châu lại đánh ra một đạo chưởng ấn, chưởng ấn lóng lánh kim quang tựa như đèn lồng rọi sáng bốn phía.
“Hả?”
Lục Châu đột nhiên phát hiện chưởng ấn không đánh trúng vách đá như lúc trước. “Chẳng lẽ xuống đến đáy vực rồi?”
Toàn thân Lục Châu ngừng lại giữa không trung, bàn tay hội tụ nguyên khí ngưng lại thành cương. Lực hút bên dưới rất lớn khiến Lục Châu không ngừng tiêu hao nguyên khí.
Lục Châu nhấc tay, bàn tay hiện ra kim quang rọi sáng bốn phương tám hướng. Xung quanh hắn không có thứ gì, chỉ là một khoảng không mênh mông vô tận!
Lần này, Lục Châu đánh ra một chưởng hướng xuống phía dưới. Phốc !
Một thanh âm thanh thuý vang lên khiến Lục Châu mừng rỡ. “Đúng là đã chạm đáy!”
Lục Châu tiếp tục phi hành xuống đáy vực, song chưởng nâng lên tạo thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một màn khiến người khó lòng tin nổi.
Đáy vực là một vùng biển mênh mông vô tận, không thấy bờ bến!
Điều càng bất ngờ hơn chính là nước biển lại có màu đen!
“Hắc thuỷ?”
Nơi này tựa như một vùng trời mới!
Lục Châu lăng không lơ lửng cách mặt biển một khoảng, không chạm vào đám hắc thuỷ kia. Quả cầu ánh sáng trên tay giúp hắn quan sát toàn cảnh vùng biển.
Lục Châu phát hiện… khi đang lơ lửng trên không trung, Lục Châu vẫn bị đẩy di chuyển về phía trước.
Lục Châu nhíu mày. Chẳng trách tìm mãi không thấy Ngu Thượng Nhung, nếu cứ không ngừng di chuyển thế này thì rất khó có thể tìm ra hắn.
Mặt biển hắc thuỷ yên tĩnh như một mặt gương, không hề có sóng lớn dập dờn hay nước biển di động.
Lục Châu phi hành một đoạn, nhìn thấy một bãi đá ngầm bèn đáp xuống. Trên bãi đá cũng an tĩnh đến dị thường.
Lục Châu ngồi xuống tĩnh toạ, bắt đầu khôi phục nguyên khí, đồng thời cũng không ngừng cảnh giác mọi biến hoá xung quanh. Nhớ ra mình có thần thông thính lực, Lục Châu quyết định sử dụng thử tại nơi này.
Bên tai dần xuất hiện lam quang nhàn nhạt, thính lực Lục Châu khuếch tán ra thật xa nhưng chẳng nghe thấy âm thanh nào.
Soạt !
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một con hồng ngư toả ra quang mang màu đỏ!
Lục Châu đánh ra một chưởng Ma Đà Thủ Ấn. Chưởng ấn mang theo lam quang bay về phía hồng ngư, tóm lấy nó rồi kéo về.
“Một loài cá toả ra quang mang màu đỏ sao?” Điều này quả thật đã phá vỡ thế giới quan của Lục Châu.
Hắn cầm hồng ngư trên tay, phát hiện sinh mệnh lực và lực lượng trong cơ thể nó cực kỳ sung túc, mạnh hơn một con cá thông thường gấp trăm lần.
Hồng ngư không ngừng giãy giụa, nó muốn trở về với biển hắc thuỷ.
“Nghiệt súc.” Lục Châu đánh nó một kích.
Phốc một tiếng, hồng ngư phun ra một viên cầu toả quang mang màu đỏ nhạt. Viên cầu trông như hồng bảo thạch rơi vào tay Lục Châu.
[Ting ! thu hoạch được 1 thẻ Hồng Ngư Chi Tâm.].
[Hồng Ngư Chi Tâm: có thể cung cấp một trăm năm tuổi thọ.].
“Lợi hại như vậy?” Lục Châu kinh ngạc nghĩ. Tiện tay bắt được đã có trăm năm tuổi thọ?
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu cất thi thể hồng ngư và viên Hồng Ngư Chi Tâm đi, sau đó bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Nguyên khí nơi này cực kỳ nồng đậm, tốc độ khôi phục cũng nhanh kinh người. Để khôi phục cả lực lượng phi phàm, Lục Châu quyết định nghỉ ngơi trên bãi đá ngầm một khoảng thời gian.
Nơi này không có mặt trăng mặt trời, Lục Châu chỉ có thể dựa vào giác quan để ước đoán thời gian.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai Lục Châu bỗng truyền đến tiếng sóng biển. Lục Châu mở mắt nhìn về phía trước.
Cùng một chỗ nơi hồng ngư từng xuất hiện đột nhiên đánh ra sóng to gió lớn, hắc thuỷ không ngừng dâng lên.
“Đây là…?”
Soạt !
Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu đã khôi phục được bảy, tám phần. Lục Châu không hề do dự tung người nhảy lên tránh đi cơn sóng hắc thuỷ, lăng không lơ lửng.
Sóng văng tung toé, một con hồng ngư cực kỳ khổng lồ ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Khi đầu hồng ngư lao ra khỏi hắc thuỷ, hồng quang trên thân nó toả sáng rực rỡ đến loá mắt.
Lục Châu cảm nhận được địch ý trong mắt hồng ngư. Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Nơi này không thích hợp ở lâu, Lục Châu đạp không bay lên cao, vỗ ra một chưởng để tạo lực đẩy bay đi, nhưng con hồng ngư khổng lồ kia đột nhiên há to miệng hút mạnh.
Nó muốn thôn phệ Lục Châu!
Hắc thuỷ cuồn cuộn tạo thành sóng lớn ngập trời.
“Súc sinh!” Lục Châu mắng một tiếng rồi nâng tay lên, bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện quanh các ngón tay mang theo lam quang. Năm ngón tay áp xuống!
Đây là chưởng ấn mạnh nhất từ trước tới nay của Lục Châu, tiêu hao hết một nửa lực lượng phi phàm trong cơ thể, vì Lục Châu cảm nhận được con hồng ngư khổng lồ này còn mạnh mẽ hơn những cường giả bát diệp hắn từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận