Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2096: Vương giả trở về

Hai mắt Lục Châu bắn ra quang hoa, giọng nói chấn nhiếp nhân tâm vang lên: “Vậy ngươi hãy tự mình trải nghiệm xem lão phu rốt cuộc có vẫn lạc hay không!”
Lục Châu vươn tay, Hoa Chính Hồng bị rút ra khỏi khối băng, bàn tay Lục Châu như gọng kìm kẹp chặt cổ nàng ta, lam đồng nhìn chằm chằm vào hai mắt Hoa Chính Hồng.
Một màn thần kỳ xuất hiện.
Hoa Chính Hồng nhìn thấy cảnh tượng của một trăm ngàn năm trước, nàng ta thấy Thái Huyền Sơn đứng vững vàng giữa thiên địa, thấy vô số người quỳ bái Ma Thần, cũng thấy Ma Thần bộc phát lực lượng cường đại giữa vực sâu.
Nàng ta thậm chí còn nhìn thấy chính mình bái sư học nghệ, khi trưởng thành đánh giết hung thú trong Thái Hư, tấn thăng thành Chí Tôn, sinh ra từng đạo quang luân…
Vô số hình ảnh hiện ra trước mắt Hoa Chính Hồng, rốt cuộc nàng ta cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Hoa Chính Hồng hoàn toàn ngây người!
“A…” Nàng ta hít vào một hơi thật sâu nhưng không khí lại mắc kẹt ở cổ, trong mắt ngập tràn sợ hãi và rung động.
“Hoa Chính Hồng, ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, bản toạ ban cho ngươi tội chết!”
Đúng lúc này, Hoa Chính Hồng lựa chọn phóng thích lực lượng quang luân.
Mệnh Cách có thể tự bạo, quang luân thì có thể phóng thích lực lượng. Lực lượng tích súc trong một quang luân trị giá ba trăm ngàn năm thọ mệnh, một khí phát tiết ra ngoài sẽ vô cùng chấn động.
Hoa Chính Hồng nhân cơ hội bay vọt ra xa, sáu đạo quang luân đồng loạt xuất hiện quanh thân. Quang luân cấp tốc bành trướng giữa Vô Tận Hải.
Khoé mắt Hoa Chính Hồng chảy ra máu tươi, nàng ta bật cười một tiếng rồi nói: “Việc đã đến nước này, ta không còn cách nào quay đầu… Lão sư, tạm biệt. Hy vọng một chiêu cuối cùng của ta có thể khiến cho ngài hài lòng.”
Oanh!! Quang luân nổ tung giữa trời.
Hoa Chính Hồng chỉ kịp nhìn thấy lực lượng quang luân bắn tới Ma Thần, ngay sau đó Phật Tổ kim thân xuất hiện, tiếp theo đó một toà lam pháp thân xuất hiện ôm lấy Ma Thần, toà lam liên dưới chân có mười bốn mảnh liên diệp xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lam liên và kim liên hợp lại thành một, toàn bộ Mệnh Cách sáng lên, hai vòng quang luân xuất hiện triệt tiêu toàn bộ lực lượng bạo tạc.
Hai mắt Hoa Chính Hồng trợn trừng.
Lực lượng quang luân tự bạo khiến vô số sinh vật trong phương viên vạn dặm bị xoắn nát, nước biển văng đầy trời, máu tươi lan tràn trên mặt biển.
“Trời ạ! Mạng nhỏ của ta khổ quá mà, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!” Giang Ái Kiếm khóc không ra nước mắt.
“Lại đây!” Bạch Đế vọt tới bên cạnh hắn, dùng pháp thân che chắn phía trước.
Chấp Minh gầm lên một tiếng đầy giận dữ, kích hoạt trận pháp trên thất lạc chi đảo tạo thành tường đồng vách sắt ngăn cản toàn bộ lực lượng quang luân ở bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, Vô Tận Hải mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, Hoa Chính Hồng, đã tan thành tro bụi tự bao giờ.
Viễn cổ long hồn lượn vòng bay ra, gầm lên một tiếng vang dội thấu triệt thiên địa tựa như đang tuyên bố với nhân gian rằng Ma Thần trở về!
Rất nhanh đã có vô số hải thú bơi tới tranh đoạt mỹ vị trong biển. Sau khi ăn hết thi thể hải thú, chúng lại tản ra tứ phía. Mùi vị máu tươi trong gió cũng dần tản đi.
Lục Châu cảm giác được một phần lực lượng tứ đại nội hạch đã bị cơ thể hắn hấp thu, quang luân thứ hai của pháp thân kim liên sắp xuất hiện.
Đồng thời lực lượng trong Ma Thần hoạ quyển cũng đã giảm bớt. Khi lực lượng dùng hết, trạng thái Ma Thần sẽ không còn tồn tại, nhưng Ma Thần chân chính sẽ trở về.
Một phần lực lượng tứ đại nội hạch có thể giúp Lục Châu đánh bại Hoa Chính Hồng, nếu có thể hấp thu toàn bộ để tu vi khôi phục tới đỉnh phong, có lẽ hắn sẽ có đủ năng lực giẫm Thánh Điện dưới chân.
Ở phía xa có một cột nước rất lớn bắn thẳng lên trời, sóng nước dâng cao.
Lục Châu bay tới khu vực đó, cúi đầu nhìn xuống con quái vật khổng lồ bên dưới mặt biển.
Bởi vì nó quá to lớn nên chỉ có bay lên thật cao mới có thể nhìn rõ hình dạng của nó. Thế là Lục Châu bay vút lên không trung.
Không biết bay bao lâu, cảm giác xung quanh không còn nguyên khí Lục Châu mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt biển mênh mông. Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy con quái vật khổng lồ kia.
Tên của nó là Côn Bằng.
Côn Bằng đang du tẩu trong biển, thân thể của nó xoay chuyển mấy lần khiến nước biển nhấp nhô không ngừng.
Lục Châu bay thấp xuống, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện trên mặt biển. Quan sát hồi lâu, Lục Châu mới mở miệng:
“Ngươi đang tìm lão phu?”
Quả nhiên dưới đáy biển truyền đến âm thanh trầm thấp nghèn nghẹn, tựa như tiếng kêu đến từ một thế giới khác.
“Ngươi tìm lão phu làm gì?”
Mặt biển xuất hiện bong bóng khí khổng lồ, Côn Bằng từ từ nổi lên mặt nước. Lục Châu vẫn an tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn nó, mãi cho đến khi lưng nó chạm vào chân Lục Châu, hệt như một hòn đảo khổng lồ nổi lên mặt nước.
Nó chính là cân bằng giả của Vô Tận Hải là Côn Bằng.
Côn Bằng rất hiếm khi giao lưu với nhân loại. Nó có trí tuệ cực cao nhưng lại không giống đám thánh thú trên lục địa có thể nói tiếng người. âm thanh của nó là một chuỗi những âm điệu kỳ quái, nghe có vẻ già nua và mỏi mệt như một lão nhân tuổi đã xế chiều.
Lục Châu dường như có thể lĩnh hội được ý tứ trong tiếng kêu của nó. “Ngươi muốn vĩnh sinh?”
Côn Bằng chìm xuống biển một chút.
Lục Châu chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Côn Bằng: “Ai cũng có thể vĩnh sinh. Nếu ngươi có duyên với lão phu, lão phu sẽ ban cho ngươi vĩnh sinh. Nhưng hiện tại thì chưa được.”
Ùng ục ùng ục… bong bóng khí không ngừng trồi lên mặt nước.
“Với thực lực hiện tại của lão phu chưa thể lĩnh ngộ được đạo trường sinh.”
Ùng ục ùng ục…
“Nếu ngươi muốn thì có thể đưa Thiên Hồn Châu cho lão phu mượn.”
Ùng ục ùng ục. Phụt !
Một cột nước bắn thẳng lên không trung, thanh âm trầm thấp lại truyền tới từ đáy biển.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi mặt biển, lắc đầu nói: “Một chút lực cũng không chịu bỏ ra mà còn không biết xấu hổ đòi lão phu ban cho ngươi đạo trường sinh?”
Nếu có thể lừa được Thiên Hồn Châu của nó thì tốt rồi. Rõ ràng con hàng này chỉ muốn ăn mà không muốn làm.
Mãi cho đến khi Côn Bằng lại chìm vào đáy biển rồi biến mất không còn tung tích, Lục Châu mới bay trở về hòn đảo thất lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận