Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1646

“Bớt có lấy chủ nhân ngươi ra doạ ta!”
“Ma thần…” Doanh Câu lại phun ra hai chữ.
“Đánh rắm! Doanh Câu, chức trách của ngươi là thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, không phải là nói ra mấy lời lừa bịp thiên hạ! Còn dám nói bậy ta sẽ báo cáo cho Thánh Điện, luyện hoá thân thể của ngươi.” Bạch bào tu hành giả phẫn nộ quát.
Doanh Câu không có vẻ gì là sợ hãi, càng công kích hắn nhiều hơn.
Bạch bào tu hành giả hừ lạnh một tiếng, thi triển đại thần thông biến mất ngay tại chỗ.
Chạng vạng tối, trong đạo trường Tần gia.
Tần Nhân Việt bưng chén rượu lên nói với Lục Châu: “Hiếm khi có dịp Lục huynh đến đạo trường của ta làm khách, lần trước xảy ra hiểu lầm thật là có lỗi. Lục huynh, mời.”
Hắn uống một hơi cạn sạch.
Lục Châu chỉ nhấp một miếng cho có, nhớ tới nhiệm vụ chính tuyến của mình bèn hỏi:
“Nhân loại tu hành ngang với hung thú, chẳng lẽ cho đến nay vẫn không có một ai biết Thái Hư ở đâu sao?”
Tần Nhân Việt nói: “Thái Hư đúng là có tồn tại, có người đã tận mắt nhìn thấy cân bằng giả xuất hiện. Nghe nói Đoan Mộc chân nhân ở tử liên giới đã bị người trong Thái Hư bắt đi, nhưng đó là chuyện từ 30.000 năm trước. Về phần Thái Hư ở đâu thì nghe đồn là ở trong bí ẩn chi địa.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Cho tới bây giờ hắn chỉ mới đi lại ở khu vực ngoại vi bí ẩn chi địa và khu vực trung tầng là Ngung Trung.
Theo địa đồ thì bí ẩn chi địa phân thành ba khu vực: khu vực ngoại vi, khu vực trung tầng và khu vực trung tâm. Mỗi một khu vực có ba Thiên Khải Chi Trụ, vị trí trung tâm có thêm một trụ.
“Ngươi đã từng đến khu vực trung tâm?” Lục Châu hỏi.
“Đã từng, nhưng mà không ở lại quá lâu. Khu vực trung tâm có thánh thú toạ trấn, năng lực của bọn chúng rất mạnh, có thể so với Chí Tôn. Nhân loại mà đến đó thì thập tử nhất sinh.”
Vu Chính Hải tò mò hỏi: “Cửu giới bây giờ thực lực mạnh nhất là chân nhân… Không phải nói địa vị của nhân loại và hung thú ngang nhau mới tạo thành cân bằng sao? Thực lực như vậy chênh lệch quá nhiều.”
Tần Nhân Việt cười nói: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Chủ đạo trong Thái Hư là nhân loại, ngoài miệng nói cân bằng nhưng đương nhiên vẫn sẽ nghiêng về phía giống loài của mình hơn. Nếu ta là Chí Tôn, ta tuyệt đối sẽ không cho phép hung thú tự ý sát hại nhân loại.”
Vu Chính Hải gật đầu: “Có đạo lý.”
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi có biết Lục Thiên Thông?”
Lục Ly ngồi gần đó không khỏi lắc đầu, lão tổ tông, ngài lại bắt đầu trang bức trước mặt người khác rồi.
Nhưng không sao, lão tổ tông trang bức ta cũng thích xem, dễ chịu!
Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Lục Thiên Thông? Chính là Lục chân nhân hoành không xuất thế ở hắc liên hồi 30.000 năm trước?”
“Đúng vậy.”
“Có nghe nói tới người này. Nếu hồng tuyến không tồn tại thì có lẽ ta và hắn đã là hảo hữu chí giao. Nghe nói hắn thống nhất hắc liên, chấn động thiên cổ, được vạn dân kính ngưỡng, là nhân vật truyền kỳ trong tu hành giới.” Tần Nhân Việt nói, “Chỉ tiếc ta không hiểu biết bao nhiêu về người này, mong Lục huynh đừng trách.”
Lục Ly giơ ngón cái lên… Chân nhân thật trâu bò, vỗ mông ngựa vang dội đến thế, quả là tấm gương sáng cho chúng ta.
Tần Nhân Việt mờ mịt nhìn Lục Ly, không hiểu hắn giơ ngón cái lên có ý gì. Nhưng để tôn trọng khách nhân, hắn khẽ mỉm cười gật đầu.
Lục Ly cũng gật đầu, tiếp tục uống rượu. Người thông minh nói chuyện có khác.
Lục Châu nói: “Lục Thiên Thông đúng là nhân vật hiếm thấy. Khi đến hắc liên giới, trong Cửu Khúc Huyễn Trận lão phu thu hoạch được bút ký của hắn, lĩnh ngộ được một chút đạo lực lượng.”
“Còn có việc này? Có thể để Lục huynh lĩnh ngộ đạo lực lượng, e là tu vi vị Lục chân nhân này đã tiếp cận đến thánh nhân.” Tần Nhân Việt tán thán nói.
Lục Ly lại giơ ngón tay cái lên.
Tần Nhân Việt nghệt mặt ra không hiểu gì.
Lục Châu nói: “Người này đúng là đã sắp đạt tới tu vi thánh nhân. Trong bút ký của hắn có ghi chỉ thiếu chút nữa hắn đã thành thánh.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, chỉ sợ hắn bị người trong Thái Hư để mắt tới.”
Vu Chính Hải không có ấn tượng tốt với đám người trong Thái Hư. “Bọn hắn không cho phép cửu liên có người thành thánh?”
“Cũng không hẳn vậy.” Tần Nhân Việt nói, “Trong tịnh đế thanh liên có một vị thánh nhân, duy nhất một vị mà thôi.”
“Thật sao?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Là thật.” Tần Nhân Việt cười đáp, “Người biết được chuyện này không có bao nhiêu, mà ta là một trong số đó.”
Đám người nổi lòng hiếu kỳ, ai nấy đều buông chén rượu nhìn về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt ngượng ngùng ra hiệu cho mọi người đừng quá nghiêm trọng, cười nói: “Bây giờ thì việc này không còn là đại bí mật, lời đồn cũng đã rải khắp nơi rồi.”
“Vị thánh nhân này sống ở tịnh đế thanh liên, nếu chúng ta không dùng phù văn thông đạo mà xuất phát từ Vô Tận Hải, thì với tu vi chân nhân cũng phải phi hành suốt hai tháng mới đến được nơi đó.”
“Tịnh đế thanh liên vốn không nối liền với nhau mà chỉ cách nhau tương đối gần, về sau có một loại lực lượng vô danh khiến hai nơi ghép lại cùng một chỗ, chỉ cách nhau bởi một dãy sơn mạch trông như thân sen, nên tu hành giới mới gọi đó là tịnh đế thanh liên.”
“Các vị nghĩ xem, hai vùng đất không có liên hệ gì với nhau lại đột nhiên sát nhập lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Chiến tranh.” Lục Ly nói.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Đúng vậy, sẽ xảy ra chiến tranh. Chiến tranh ở tịnh đế thanh liên kéo dài gần 10.000 năm, song phương đấu đá lẫn nhau khiến dân chúng lầm than, tu hành giới vì lợi ích bản thân mà chia năm xẻ bảy, hỗn chiến không ngừng.”
Lục Châu hỏi: “Phía bên này không có ai đến đó?”
“Lúc đó không ai muốn đi cả, huống hồ gì cuộc chiến 10.000 năm đó xảy ra vào thời kỳ thượng cổ, cách hiện tại quá mức xa xôi. Vào thời điểm đó ở bên này, nhân loại còn sống trong bí ẩn chi địa, vốn là một nhà. Dần dần hỗn chiến xuất hiện, phân hoá thành cửu đại thế lực, bí ẩn chi địa biến động lớn không còn thích hợp để nhân loại sinh sống, thế là nhân loại thời thượng cổ di chuyển đến chín giới, tạo thành cửu liên như ngày nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận