Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 681

Trên mặt Vu Chính Hải không biểu tình nhưng khoé miệng lại nhếch lên, dường như rất hài lòng với kết quả này. “Ngươi thua.”
“Trẫm… không có thua! Người thua là ngươi!” Trong mắt Lưu Thương tràn ngập vẻ không cam lòng, một mạng này của hắn sắp mất.
Ầm!
Hai người tách ra.
Vu Chính Hải nhìn dòng Vân Nộ Giang trước mặt, hắn chưa bao giờ cảm thấy máu tươi có thể trở nên xinh đẹp đến thế, đỏ như đoá hoa hây hẩy giữa mùa xuân.
Hiệu quả của ma nguyên bí dược biến mất, nguyên khí trong cơ thể biến mất.
Vu Chính Hải cảm giác được sự sống đang dần trôi đi.
“Ta đã chết hai lần… lại lên núi học nghệ ba trăm năm, đại nạn thọ mệnh vốn đã sắp đến… Lần này có tính thế nào cũng là ta thắng.”
Vu Chính Hải cười ha hả rồi nói tiếp. “Mà ngươi, ngươi chết một lần ở Lâu Lan, nay lại chết thêm lần nữa, ngươi cũng học nghệ ba trăm năm… Bây giờ ngươi có được trọng sinh thì cũng có ích gì?”
“Ngươi !” Lưu Thương trừng mắt nhìn Vu Chính Hải.
“Ngươi nghiên cứu cửu diệp lâu như vậy, ngươi cho rằng ta không nghiên cứu sao? Kim liên hấp thu thọ mệnh, không có kim liên ngươi sẽ không thể tăng thọ… Ngươi cũng sẽ chết, cuối cùng ngươi cũng sẽ cùng ta quỳ gối sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông!”
“Kẻ phải sám hối chính là ngươi!” Lưu Thương lướt trên mặt sông, trên thân bạo phát cương khí.
Vu Chính Hải nở nụ cười, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn… Hắn nhìn về phía đám mây nơi chân trời, trong mắt dần hiện lên từng đạo thân ảnh.
Hắn nhớ tới sư phụ, nhớ tới những chuyện xảy ra trên Ma Thiên Các, tất cả tất cả… so với mọi hồi ức trong cả đời mình, có lẽ quãng thời gian học nghệ và bị ăn đòn thường xuyên trên Ma Thiên Các mới chính là khoảnh khắc đáng giá nhất mà hắn ghi khắc trong lòng…
Vu Chính Hải nhìn thấy Xuyên Vân phi liễn xuất hiện ở chân trời.
“Sư phụ?... Ảo giác?”
Thế nhân đều nói cảnh tượng ảo giác ta nhìn thấy trước khi chết chính là nỗi băn khoăn còn lại trong lòng ta.
“Thật xin lỗi, kiếp sau đồ nhi sẽ hiếu kính người!”
Nhưng mà...
Trên phi liễn đột nhiên bay ra một chưởng ấn lập loè kim quang rồi đánh tới nhanh như thiểm điện.
Đại Vô Uý Ấn?!
Lưu Thương cảm nhận được nguy hiểm, hắn dừng mọi động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, Phán Quan Bút nâng lên toả ra quang mang màu đỏ, chỉ trong giây lát đã biến thành một phù ấn!
Thủ ấn của Phật Tổ đánh vào phù ấn màu đỏ!
Ầm!
Thủ ấn đẩy lùi Lưu Thương về phía Vân Nộ Giang, thuỷ lãng bay lên! Sắc mặt Lưu Thương kinh hãi nhìn năm ngón tay trước mặt, hai mắt mở to: “Lực lượng cửu diệp?”
Hắn điên cuồng phát tiết năng lượng nguyên khí hòng làm triệt tiêu lực lượng trong Đại Vô Uý Ấn, nhưng Đại Vô Úy Ấn kia hoàn toàn không có vẻ gì là giảm bớt mà càng dán chặt vào hắn, đẩy mạnh ra xa!
Lưu Thương bị đẩy xuyên qua dòng Vân Nộ Giang, xuyên qua rừng cây chọc trời, cuối cùng đập mạnh vào vách đá.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 2.500 điểm công đức.].
Trên Xuyên Vân phi liễn, đám người Ma Thiên Các mở to mắt quan sát Vu Chính Hải đang nằm trong vũng máu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Đại sư huynh vô địch cùng giai bát diệp trong lòng bọn họ… vậy mà lại trọng thương đến mức này?
Lục Châu đạp không bay xuống, đánh ra một chưởng thần thông Thiên thư trị liệu.
Tả Ngọc Thư ném vũ khí trong tay ra. “Lão thân trợ giúp huynh trưởng một tay! Bàn Long Trượng!”
“Lãnh mỗ há có thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Cả lão hủ nữa!” Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra ngoài.
Đồng thời ba toà pháp thân không kim liên xuất hiện phía sau Xuyên Vân phi liễn!
Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các phối hợp cực kỳ ăn ý, khi nhìn thấy Vu Chính Hải bị thương nặng như vậy, cả ba người đều biết Các chủ muốn làm gì, lập tức không chút do dự thi triển phương thức trị liệu mạnh nhất mà mình biết.
Trận văn trên Bàn Long Trượng tản mát thành cương, tạo thành một khu vực hình cầu, đây là trận pháp có tác dụng tăng phúc của Nho môn.
Ba toà pháp thân cấp tốc bành trướng.
Năm ngón tay Lục Châu hạ xuống, lam liên nở rộ trong lòng bàn tay, dưới sự hỗ trợ của ba toà pháp thân, thần thông trị liệu còn mạnh hơn hẳn một màn trị liệu cho Hải Loa ở Ma Thiên Các.
Lam liên từ trên trời giáng xuống.
Vu Chính Hải chớp mắt một cái, trong thời khắc hấp hối, một giọt nước trên dòng Vân Nộ Giang rơi vào mi tâm hắn.
Giọt nước lấp lánh như thuỷ tinh ngăn trở tầm mắt Vu Chính Hải… lam liên nở rộ chói lọi dị thường. Chính lúc lam liên hạ xuống, Vu Chính Hải mất đi ý thức.
Ánh mắt Lục Châu chuyên chú, năm ngón tay vẫn giơ ra duy trì lam liên.
Lam liên nở rộ toả ra quang hoa màu lam nhạt bao phủ toàn thân Vu Chính Hải. Lục Châu có thể cảm giác được sinh mệnh của Vu Chính Hải đang trôi qua nhanh chóng.
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng Vu Chính Hải quỳ dưới chân núi xin được bái sư, nhớ lại khi Vu Chính Hải vì muốn luyện thành Đại Huyền Thiên Chương nên ngày đêm vùi mình dưới thác nước, nhớ tới lúc Vu Chính Hải phạm sai lầm bị Cơ Thiên Đạo đánh cho nhừ tử… từng cảnh tượng hiện lên trước mắt.
Nếu phải trả giá bằng cả tính mạng chỉ vì muốn bước lên vị trí cao nhất, hoặc vì muốn giết chết cái tên súc sinh Bình An bội bạc quên nguồn quên gốc này…
Có đáng giá không?
Vu Chính Hải đã chết hai lần, hiện tại đang đứng trước ngưỡng đại nạn thọ mệnh, vậy mà lại dốc toàn bộ lực lượng để đổi lấy một mạng của Lưu Thương.
Có đáng giá không?
Nếu ngươi cảm thấy đáng, vậy thì sẽ đáng!
Pháp thân của ba vị trưởng lão phát tiết ra lực lượng cường đại, dưới trận pháp tăng phúc của Tả Ngọc Thư, tác dụng đặc biệt của Bàn Long Trượng cũng được phóng thích.
Lam liên trở nên càng mạnh mẽ, lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, năng lượng sinh cơ lan tràn ra bốn phía. Cá trong nước nhảy vọt lên, rong rêu dưới nước điên cuồng sinh trưởng, những đoá hoa dại bên bờ hồ nhanh chóng nở rộ, cây cối bị gãy đổ lại sinh trưởng nảy mầm!
Bàn tay Lục Châu nắm lại, lam liên tiêu tán.
Tay trái nâng lên, một chưởng Ma Đà Thủ Ấn hạ xuống nắm lấy Vu Chính Hải, Lục Châu đạp không quay về phi liễn.
Ba vị trưởng lão cũng thu hồi pháp thân.
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều lo lắng gọi hắn, những người khác lại càng bất an hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận