Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1459

Tiêu Vân Hoà ngoái đầu nhìn về phương xa. Tiểu tử Minh Thế Nhân kia không phải là đã đi thật đó chứ?
“Ê.”
Gâu!
Một con chó phóng tới, trên lưng nó có một người mang theo vũ khí chém tới một trong năm hắc bào tu hành giả.
Người kia dùng song chưởng chặn lại.
Ầm!
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ lượn một vòng cung vòng ngược trở lại, đáp xuống cạnh Tiêu Vân Hoà.
“Người này thật phiền.”
“Hắn lại dám trở về.”
“Suýt chút nữa đã để hắn thành công, đúng là kẻ âm hiểm xảo trá.”
“Vũ khí trong tay hắn là hồng cấp.”
“Xử lý hai tên một lượt đi.”
Minh Thế Nhân thu hồi Ly Biệt Câu, không khỏi kinh ngạc trước nhãn lực và năng lực phân tích của năm người.
Minh Thế Nhân vỗ lên lưng Cùng Kỳ, phất tay nói với đám người:
“Ta chỉ trở lại xem chút thôi, không có ý gì khác. Các ngươi cứ tiếp tục… cẩu tử, đi thôi còn chờ gì nữa.”
Dường như đã quen thuộc với phong cách của chủ nhân, Cùng Kỳ lập tức thu hồi răng nanh vào móng vuốt, cái đuôi kẹp lại, nó quay đầu chạy biến vào trong rừng.
Năm người cùng Tiêu Vân Hoà đều nghẹn lời.
Thật là phiền nha.
“Hắn sẽ còn tới nữa.”
“Và liên tục quấy rối trận pháp của chúng ta.”
“Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”
Lần này chỉ có ba người lên tiếng. Hai người còn lại chủ động rời khỏi trận pháp, đuổi theo Minh Thế Nhân vào trong rừng rậm.
Ba người còn lại tiếp tục thi triển vu thuật.
Tiêu Vân Hoà lắc đầu thở dài, nói vọng vào trong rừng: “Tứ tiên sinh, ngươi đi đi. Cảm ơn hảo ý của ngươi.”
Vừa nói Tiêu Vân Hoà vừa nhấc tay, vũ khí sáu cạnh xuất hiện. Hắn nhìn bốn phía, cười ha hả nói: “Hôm nay cho các ngươi được chứng kiến sự lợi hại của bản toạ.”
“Hắn muốn thiêu đốt khí hải?”
“Hẳn là tự sát.”
Ba người lập tức ném ra quang cầu màu xanh đen.
“Giam cầm!”
“Về vị trí, không cần đuổi theo tên kia nữa.”
Năm người cấp tốc tụ lại, bên dưới trận pháp xuất hiện vô số dây leo màu đen như xúc tu quấn lấy Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà phát hiện đan điền khí hải của mình đã bị trói buộc, vũ khí sáu cạnh mất đi quang mang rơi thẳng xuống đất.
“Hỏng bét!”
Đúng lúc này, trên bầu trời đằng xa có một hư ảnh lấp loé na di tới với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
Chỉ giây sau, một vị lão giả tiên phong đạo cốt tóc trắng xoá xuất hiện trên không trung, vẻ mặt thong dong, vung chưởng quát:
“Ai dám làm càn trên địa bàn của lão phu?!”
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo Thái Huyền chi lực giáng xuống. Năm người chỉ kịp ngẩng đầu kinh ngạc.
Oanh!
Toàn bộ trận pháp giam cầm bị đánh tan nát, xúc tu tan biến trong không trung, năm người bị cự lực đánh lui, khí huyết cuồn cuộn, hai tay tê dại.
Minh Thế Nhân vui mừng cưỡi Cùng Kỳ bay tới, khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nghi hoặc liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi truyền tin cho vi sư là vì đám người này?”
Minh Thế Nhân xấu hổ gãi đầu: “Sư phụ, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ. Năm gia hoả này thật khiến người ta sợ hãi, thế nên đồ nhi mới mời sư phụ tới.”
Tiêu Vân Hoà đang co quắp ngồi trên mặt đất, mở miệng nói: “Lục huynh, huynh mà không đến là ta thảm rồi.”
Sở dĩ hắn chạy trốn đến hồng liên giới chính là vì muốn tìm tới Lục Châu.
Theo Tiêu Vân Hoà, cái gì mà bí ẩn chi địa, cái gì mà cường giả thần bí, đều không có bắp đùi thô to như đại lão Thái Hư.
Năm người kia nhìn về phía Lục Châu, nhanh chóng tụ tập lại nghị sự.
“Người này có vẻ rất mạnh.”
“Đúng là như thế.”
“Nhưng không phải là không thể đối phó.”
“Trông hơi già.”
“Thử lại một lần xem.”
Loại phong cách trò chuyện kiểu này khiến Minh Thế Nhân không còn gì để nói. Bọn hắn tuy là năm người nhưng lời nói và hành động ăn khớp như thể chỉ có một người.
“Các ngươi không phải là năm huynh đệ đó chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Bây giờ hắn mới nhìn ra kìa.”
“Ừm.”
Minh Thế Nhân trầm mặc.
Năm người đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, hai tay giang ra nắm lấy nhau tạo thành một đường thẳng, mặc niệm khẩu quyết.
“Phật môn Đại Phạm Âm Thuật.” Tiêu Vân Hoà gian nan đứng dậy.
“Ta tránh đi trước!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ vèo một cái, biến mất không thấy gì nữa.
Dưới chân năm người xuất hiện vòng sáng. Âm lượng đột nhiên phóng đại lên gấp trăm lần.
“Năm huynh đệ chúng ta tu hành vu thuật và phật thuật ngàn năm, sinh tồn bên trong bí ẩn chi địa, đoạt được ngàn viên Mệnh Cách Chi Tâm, săn giết trăm vạn hung thú, vạn món bảo bối, ba viên Huyền Vi Thạch, mười phần Huyền Mệnh Thảo. Con hàng này lẻn vào bí ẩn chi địa đánh cắp bảo bối của chúng ta. Đoạn tài lộ của người chẳng khác nào giết phụ mẫu, lấy mạng người ta.”
“Đúng vậy.” Bốn người còn lại đồng thanh nói.
Tiếng nói như trống trận, dưới tác dụng của Đại Phạm Âm Thuật, sóng âm như thuỷ triều ập tới. Năm người hết sức bình sinh phát huy ra tuyệt học cả đời, duy trì suốt một khắc đồng hồ.
Cuối cùng, năm huynh đệ ngừng lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Không khỏi sững sờ !
“Sao hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết vậy?”
“Không ai có thể hoàn hảo không chút tổn hại dưới Đại Phạm Âm Thuật của chúng ta!”
“Là đối phương quá mạnh, hay chúng ta quá yếu?”
“Hay là thử lại lần nữa?”
“Thử xem nào.”
Hư ảnh năm người loé lên, đánh ra từng đạo vòng sáng vu thuật. Động tác, tần suất, tốc độ đều hoàn toàn nhất trí.
Chẳng trách Minh Thế Nhân không dám nắm chắc.
“Đại cầm cố thuật.” Tiêu Vân Hoà tán thưởng nói.
“Hình như bọn hắn đến từ thanh liên giới, nhưng vì sao lại có cương khí màu xanh đen?” Minh Thế Nhân lại cưỡi Cùng Kỳ lượn tới bên cạnh Tiêu Vân Hoà.
“Thiên địa vốn là một thể.” Tiêu Vân Hoà nói. “Trên thiên, dưới địa.”
“Địa phân chín giới.” Minh Thế Nhân nói tiếp.
“Sao ngươi biết?”
“Thất sư đệ nói ta nghe… Ta cũng rất buồn bực, vì cái gì không phải là thập giới, bách giới?”
Tiêu Vân Hoà nói: “Có tiên hiền từng suy đoán, đại địa vốn là một thể, về sau không biết vì lý do gì mà tách ra.”
“Vậy tại sao lại có màu sắc khác biệt?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Việc này…”
“Tựa như màu da con người vậy, có trắng có đen có vàng, về bản chất thì đâm một đao vào sẽ chảy ra máu đỏ. Tại sao lại như thế?” Minh Thế Nhân tiếp tục hỏi.
Câu hỏi của ngươi thật nhiều, làm ta đau cả đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận