Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1190

Số lượng Mệnh Cách thú ở đây còn nhiều hơn cả số lượng Mệnh Cách Chi Tâm thu được từ kế hoạch nuôi nhốt trong vòng mười năm. Một khi sử dụng đúng chỗ có thể gia tăng đẳng cấp cho một phương thế lực.
“Nếu phát hiện Anh Chiêu thì lập tức báo cáo, lão phu sẽ có thưởng.” Lục Châu nói.
Trần Hữu nói: “Nghe nói Anh Chiêu có mặt trông như ngựa, toàn thân có vằn như hổ, lưng có hai cánh, có thể bay lượn trên không trung, chu du tứ hải.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, sử dụng thiên nhãn tìm kiếm trong dãy núi.
Thần thông đẩy tan mây mù, toàn bộ núi đá, cây cỏ, thi thể và đám Mệnh Cách thú hiện ra rõ ràng trước mắt.
Chỉ tiếc không có con nào trông như Trần Hữu miêu tả.
Mệnh Cách thú có trí tuệ quả nhiên giảo hoạt.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng sóng âm như kình lôi: “Người không có phận sự lập tức rời đi, nếu không hậu quả tự chịu.”
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đều nhìn sang Phiền Lung Ấn khổng lồ. Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn bị chấn động khiến đầu óc ong ong cả lên.
Phiền Lung Ấn không thể không ngừng lại.
Hư ảnh Tiêu Vân Hoà loé lên, xuất hiện bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói:
“Ta đề nghị tạm thời né tránh, làm ngư ông đắc lợi, không cần thiết lấy cứng đối cứng với bọn hắn. Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên đang đánh rất hăng, lúc này nhập cuộc sẽ khiến bọn hắn quay sang nhằm vào Lục huynh. Hiện tại Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình còn chưa xuất hiện đâu.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Hai phe chiến đấu đều đã bị thương, bọn hắn chỉ đang chờ kết quả cuộc chiến giữa Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên.
Oanh!
Mê vụ bị hai loại cương khí chém ra, mọi người rốt cuộc nhìn thấy bình minh, nhưng không còn thấy bóng dáng Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên đâu nữa.
Bầu trời yên tĩnh trở lại.
Lục Châu nâng tay thu hồi Phiền Lung Ấn. Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Chuẩn bị né tránh.”
Lục Châu vừa định làm theo kế hoạch của Tiêu Vân Hoà, đột nhiên từ dãy núi đối diện truyền đến tiếng cười: “Đã đến thì đừng đi.”
Một toà phi liễn trông như hắc quan bay ra, bên hông hắc quan có khắc ký hiệu thái dương hình tròn.
“Hắc Diệu liên minh!”
“Lúc này bọn hắn ra mặt làm gì?”
Thành viên Hắc Tháp Bạch Tháp đều ngẩng đầu nhìn hắc quan.
Thẩm Tất thở dài nói: “Không chỉ có Hắc Diệu liên minh, nhìn đằng sau kìa…”
Phía sau hắc quan, có mấy chiếc xe ngựa khổng lồ bay xuyên qua tầng mây đang nhanh chóng lao tới đây. Cờ xí tung bay, trên cờ có khắc một chữ triện lớn: “Viên”.
“Đại Viên vương đình.” Trần Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đám Mệnh Cách thú nằm ngổn ngang dưới đất vẻ tiếc nuối.
Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh không đợi Anh Chiêu xuất hiện đã ra mặt, mục đích rất rõ ràng, chính là nhắm vào đám Mệnh Cách thú này. Những viên Mệnh Cách Chi Tâm này tuy đa phần là sơ cấp nhưng vẫn có ý nghĩa trọng đại đối với một phương thế lực.
Hí !
Chiến mã kêu lên, lăng không dừng lại.
Một cẩm y nam tử đứng trên xe ngựa quan sát thành viên Hắc Tháp Bạch Tháp. “Nhiều Mệnh Cách thú như vậy, đương nhiên là ai gặp cũng đều có phần.”
“Trần Vũ Vương nói có lý, người nào gặp cũng có phần.” Trong hắc quan vang lên tiếng trêu tức.
Lục Châu không di động.
Trầm mặc mấy giây, Trần Vũ Vương đứng trên xe ngựa cười nói: “Không tính Bạch Ốc Hàn Môn.”
“Có đạo lý. Bạch Ốc Hàn Môn từ khi nào xuất hiện một lão đầu dám chống chọi với khí lãng của hai vị đại trưởng lão? Ha ha ha…” Trong hắc quan truyền ra tiếng cười, “Nhưng không quan trọng, Bạch Ốc Hàn Môn, các ngươi cút được rồi đó.”
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Hai người này là ai?”
Tiêu Vân Hoà đáp:
“Người trên xe ngựa là Trần Thiên Hạo của Đại Viên vương đình, dựa vào chém giết địch mà thu hoạch được vô số công huân, xưng hào ‘Trần Vũ Vương’, mười năm trước đã có thực lực tám Mệnh Cách.”
“Còn người ngồi trong hắc quan là thích khách đại sư Diệp Lưu Vân của Hắc Diệu liên minh. Nghe nói người có từ chín Mệnh Cách trở xuống, không ai là hắn không ám sát được.”
Đều là cọng rơm cứng không thể trêu vào.
Trần Hữu bất đắc dĩ thở dài, khom người nói với Lục Châu: “Bạch Ốc Hàn Môn đa tạ Lục tiền bối ra tay tương trợ, bây giờ chúng ta xin cáo lui trước.”
Trần Hữu dẫn theo mấy ngàn người quay đầu rời đi.
Vừa dợm bước đi, trong hắc quan đã truyền ra tiếng cười chế giễu: “Ê… lão đầu kia, hình như tu vi ngươi không tệ. Tiếp một chưởng của ta.”
Ban nãy Hắc Diệu liên minh ẩn mình trong ngọn núi đối diện đã nhìn thấy Lục Châu và Phiền Lung Ấn, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, Bạch Ốc Hàn Môn từ khi nào có thêm một cao thủ như vậy?
Vù !
Một đạo hắc sắc chưởng ấn bay ra khỏi hắc quan.
Tiêu Vân Hoà thấp giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, đó không phải chưởng ấn.”
Trong chớp mắt, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lập tức nhận ra thứ đang bay tới là một mũi khoan ám khí.
Lục Châu nâng tay, lam quang hiện ra, hai ngón tay kẹp lấy ám khí.
“Ngươi ám toán lão phu?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy, công việc của ta vốn là ám toán, mà ngươi cũng có bị làm sao đâu. Hay là ngươi gia nhập Hắc Diệu liên minh của ta đi, đám phế vật Bạch Ốc Hàn Môn này không nuôi nổi ngươi.” Diệp Lưu Vân cười nói.
Lục Châu lạnh nhạt lắc đầu. Hắn đã xem Diệp Lưu Vân là người chết.
“Nếu bây giờ ngươi dập đầu nhận sai, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lục Châu vốn định làm theo phương pháp của Tiêu Vân Hoà, trốn trong bóng tối chờ ngư ông đắc lợi.
Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý.
Trong hắc quan, Diệp Lưu Vân nở nụ cười, thản nhiên nói: “Được rồi, lão đầu, vừa rồi ta chỉ đùa một chút, đừng nóng giận quá làm gì. Bạch Ốc Hàn Môn các ngươi bị người ta vũ nhục cũng không phải ngày một ngày hai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận