Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 494

Trong khoảnh khắc khi Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vỡ vụn, đan điền khí hải cấp bậc Thần Đình cảnh đột nhiên viên mãn, kỳ kinh bát mạch tràn ngập năng lượng.
Lục Châu vốn cho là đám cao thủ ẩn nấp sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chỉ có thể xử lý đám người trước mắt, không ngờ lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái lại xuất hiện, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Thời kỳ đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo lại trở về.
“Muốn chết? Bản toạ sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Nghiêm chỉnh mà nói… hình như đã vượt qua cả thời kỳ đỉnh phong.
Lục Châu bình tĩnh nâng tay lên, đại thủ hiện ra kim quang, dùng tay không ngăn trở một kích toàn lực của Thường Diễn.
Thời không tựa như bị dừng lại. Đám người mở to mắt nhìn, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cảnh tượng quyết đấu kinh thiên động địa.
Điều khiến tất cả mọi người sợ hãi là Cơ lão ma lại dùng tay đỡ chiêu!
Cơ lão ma dường như vẫn luôn đứng ở đỉnh cao vời vợi, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng suy yếu.
Lão tổ Thường Diễn đã sử dụng ma nguyên bí dược, vậy mà vẫn bị người ta dùng tay không ngăn lại?! Cõi lòng ai nấy đều run rẩy.
“Cơ lão ma, ngươi…?” Thường Diễn mở to mắt. “Cùng chết đi !”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Bàn tay Lục Châu nắm lại. Cầm Nã Thủ Ấn trông hệt như Phật Đà Thủ Ấn xuất hiện, sau đó đột ngột biến lớn đánh tới.
Oanh!
Tan thành tro bụi.
Cái gì mà ma nguyên bí dược? Cái gì mà lão tổ Đoan Lâm Học Phái? Cái gì mà bát diệp đỉnh phong?
Một chiêu mà thôi.
Sở dĩ Lục Châu làm thế là vì hắn… muốn tiết kiệm thời gian. Hắn chỉ có ba mươi phút, nhưng lực lượng nguyên khí lại không bao giờ dùng tận. Vì thế cứ thoải mái tung ra các chiêu thức tối cường!
Đám người thất đại môn phái kinh ngạc ngây người.
“Đây là…”
“Cơ lão ma tại sao lại mạnh như vậy?”
“Không đúng… không thể nào!”
Cho dù có người lên tiếng trấn an, nhưng đối mặt với loại cường giả siêu cấp này ai có thể không sợ hãi? Người dù có ngu xuẩn đến cỡ nào, thấy cảnh Lục Châu tay không đánh chết bát diệp đỉnh phong thì còn hô hào nổi Cơ lão ma sắp bị tiêu diệt sao?
Chạy thôi chứ còn làm được gì!
Đám người thất đại môn phái sợ hãi muốn tè ra quần.
Thân hình Lục Châu loé lên, thi triển đại thần thông thuật Thiên Lý Truy Hồn.
Ầm! Một chưởng đánh vào đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái vừa định quay đầu bỏ trốn. Thiệu Tấn Hàn bị chưởng ấn đánh lủng ngực, rơi xuống đất.
Lại một đại chiêu khác.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, đầy trời kiếm cương như mũi khoan bắn ra tứ tán. Đám đệ tử Như Ý Am còn đang tụng niệm lập tức bị giết sạch, toàn bộ rơi xuống đất.
“Chuyện này… sao có thể?” Diệu Âm chủ trì Như Ý Am trợn trừng mắt, bàn tay chắp trước ngực không ngừng run rẩy.
Khi ngẩng đầu lên, bà ta đã thấy lão giả toàn thân toả ra kim quang đang lăng không trước mặt mình. “Cơ… Cơ lão ma…”
“Bản toạ thay Phật tổ tiễn ngươi một đoạn đường.”
Một chưởng đánh ra. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuyên thủng thân thể Diệu Âm.
Lục Châu không thèm nhìn thêm một ánh mắt, hờ hững thi triển đại thần thông thuật biến mất.
Diệu Âm cảm nhận được nỗi bất lực vô tận trong lòng… máu tươi trước ngực không ngừng chảy ra. Bà ta muốn điều động nguyên khí cầm máu nhưng phát hiện đan điền khí hải đã bị lực lượng tuyệt đối của đối phương phá huỷ…
Diệu Âm nâng tay lên nhưng lại không còn chút sức lực nào. Bà ta buồn bã ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Các đệ tử Ma Thiên Các đang điên cuồng xông vào đám người, không ngừng chém giết.
Kiếm cương đầy trời dường như chẳng còn liên quan đến bà ta nữa. Sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi mất.
Diệu Âm chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy một màn đến chết cũng không thể quên.
Ông! Lục Châu gọi ra pháp thân.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lóng lánh kim quang sừng sững giữa trời… Nhưng toà pháp thân này quá cao… dường như cao đến mười lăm trượng.
Mười lăm trượng đại biểu cho điều gì?
Diệu Âm nhìn xuống toà kim liên dưới trướng pháp thân, dùng hết sức lực cuối cùng của mình để đếm: nhất diệp, nhị diệp, tam diệp… thất diệp, bát diệp, cửu… Cửu diệp?!
Thì ra là vậy. Ha ha ha.
Bần ni chết không oan chút nào.
A di đà phật. Bụi về với bụi, đất về với đất.
Cương khí đánh tới. Diệu Âm biến thành một cơn gió, tiêu tán giữa thiên địa.
Pháp thân xuất hiện, bành trướng ra tứ phía, nguyên khí khuếch tán khiến mấy trăm người vẫn lạc ngay tại chỗ.
Lục Châu không ngừng thi triển đại thần thông thuật, tràng diện hỗn loạn, người bay tứ tán.
Lãnh La nhìn cảnh này mà kinh hồn táng đảm. Trước đó hắn đã dùng chiêu thức này để đánh giết Phương Văn Hiển, đó là chiêu mạnh nhất của hắn. Vậy mà so sánh với pháp thân của Lục Châu thì chỉ là tiểu vu gặp phải đại vu.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục. Các đệ tử Ma Thiên Các ra trận, mang theo tư thái nghiền ép đánh bật những kẻ đang bỏ trốn. Không một ai còn sức phản kháng.
Hoa Vô Đạo lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc đã minh bạch… thì ra Các chủ lão nhân gia người vẫn luôn cố ý giấu tài. Chẳng trách Các chủ có thể thoải mái thi triển thập tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta… Hầy, trong lòng ta rốt cuộc cũng thấy thăng bằng hơn nhiều.”
Lãnh La nhìn toà pháp thân khổng lồ trước mắt, phụ hoạ nói: “Có lẽ gia nhập Ma Thiên Các là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời Lãnh mỗ.”
Chư Hồng Cộng nhún người nhảy lên, ha ha cuồng tiếu.
“Xông lên đi, các huynh đệ, xông lên a… Ta rất thích cảm giác ỷ thế hiếp người này nha! Xông lên đi !”
Hoa Vô Đạo và Lãnh La mặt đầy nghi hoặc.
Hầy…
Các chủ là bậc kinh tài tuyệt diễm, sao lại có loại đồ đệ cùi bắp như hắn chứ? Làm trại chủ sơn tặc quá lâu nên hắn lậm luôn rồi.
Lục Châu thỉnh thoảng lại nhìn thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong rồi lại thi triển đại thần thông thuật.
“Chạy! Chạy mau !”
Lúc này lòng tin của đám người thất đại môn phái đã hoàn toàn bị phá huỷ. Cái gì mà đại nạn thọ mệnh, cái gì mà kế hoạch với chả bố trí chu đáo, đều là rác rưởi trước mặt lực lượng tuyệt đối.
“Đại trận! Lui về đại trận!”
Cuộc chiến chuyển dời đến khu vực rừng cây. Cửu diệp kim liên tựa như một cái máy cắt khổng lồ không ngừng chém ngang thân đám cây cổ thụ.
Trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang gọi ra pháp thân, thiêu đốt khí hải liều mạng chạy trốn.
Oanh!
Một toà pháp thân đã ngăn lại trước mặt hắn. Lục Châu lăng không đứng trong pháp thân nói: “Quá chậm.”
Pháp thân nhấc tay đánh ra một chưởng.
“Không !”
Pháp thân Giả Viên tựa như pha lê bị đập nát tan tành, toàn thân hắn bị đập bẹp thành bánh thịt, tan thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận