Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 771

Hạ Cơ nói: “Bảy nước còn lại đã tiến đến lạch trời. Cho dù ngươi là cửu diệp cũng không thể kịp thời cứu viện.”
“Hôm nay quốc sư tự mình đốc chiến, quốc sư từ mấy trăm năm trước đã là cửu diệp… Chư vị, còn chờ gì nữa?”
Xem ra Khương Văn Hư đã tẩy não bọn hắn không ít.
A Nhĩ Văn của Thâm Mục quốc rút ra đại đao, cất cao giọng nói: “Để ta lĩnh giáo ngươi một phen!”
Hai tay hắn cầm đao vọt tới. Ông! Pháp thân Báo Vương không kim liên xuất hiện, tám mảnh liên diệp bay xung quanh pháp thân đã nói lên tu vi của hắn.
Thậm chí có thể là bát diệp rưỡi…
Nhìn tới đây, Lục Châu vuốt râu gật đầu. Xem ra Khương Văn Hư muốn mượn tay lão phu chém chết những hạt giống sắp tấn thăng cửu diệp này.
Thân ảnh A Nhĩ Văn loé lên, tung người nhảy vào không trung, pháp thân bạo phát hợp nhất cùng cơ thể, hai tay hắn cầm chặt thanh đao, đao cương biến lớn như sắp bổ đôi cả trời đất. A Nhĩ Văn chém xuống một đao kinh thiên!
Lan Hải thấy cảnh này đã bị doạ đến mức toàn thân không thể động đậy. Trái lại hai vị trưởng lão, Minh Thế Nhân và Vu Chính Hải đều bình tĩnh đứng xem.
Đao cương hướng thẳng vào mặt Lục Châu. Lục Châu nâng hai ngón tay lên, lam quang hiện ra. Ầm!
Đao cương dừng lại.
Tay trái Lục Châu chắp sau lưng, tay phải giơ ra hai ngón tay kẹp lấy mũi đao cương khổng lồ kia.
A Nhĩ Văn giật mình. Dù biết cửu diệp rất mạnh, nhưng mà… dùng một chiêu kẹp lấy đao cương vẫn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn. Hắn muốn dùng lực rút đao cương ra nhưng lại phát hiện không thể nhúc nhích tí nào.
Sao có thể?
A Nhĩ Văn vận dụng một lượng lớn nguyên khí, đao cương vẫn bị kẹp chặt cứng. Thế mà lão nhân trước mặt hắn vẫn thản nhiên như không, trấn định ung dung vô cùng.
Thật mạnh!
Ngay sau đó, thân ảnh Lục Châu đột nhiên biến mất. Đại thần thông thuật!
Chỉ trong một khoảnh khắc thất thần, Lục Châu đã xuất hiện sau lưng A Nhĩ Văn. Toàn thân A Nhĩ Văn nổi da gà, tóc gáy dựng đứng!
Hắn tự tiêu tán đao cương, giơ đao lên đón đỡ! Ầm! Hàn mang hiện lên, tay A Nhĩ Văn cầm đao cứng đờ dừng giữa không trung.
“A Nhĩ Văn!” Trên phi liễn truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Sóng âm cuốn tới, roạt một tiếng, thanh đao vỡ ra làm đôi cùng lúc với thân thể A Nhĩ Văn.
Hai phần thân thể rơi xuống, không còn sinh mệnh khí tức, máu tươi tản mát giữa không trung.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Một chiêu giết chết đối thủ.
Cửu diệp ra tay, ai dám tranh phong?
Một cơn gió thổi tới cuốn tung trường bào trắng đen trên người Lục Châu, bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn khiến tất cả mọi người đều trở nên khó thở.
Phía sau mấy chiếc phi liễn lại vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Tiếp tục.”
Ba Tư Khắc của Võ Tràng quốc quát lên: “Đến lượt ta!” Pháp thân Hổ Vương hợp lại cùng cơ thể, hai bắp tay hắn biến lớn.
Ba Tư Khắc đạp không đi tới nhảy lên cao, song trảo chụp xuống. Hổ Vương bát diệp không còn bị toà kim liên trói buộc, trở nên vô cùng dã tính không hề cố kỵ!
Lục Châu nâng tay lên, Vị Danh Kiếm mang theo phù văn màu đen xuất hiện. Thân ảnh Lục Châu lại biến mất!
Ba Tư Khắc trầm giọng nói: “Ta đang chờ ngươi làm thế!”
Tiếng hổ gầm vang lên, lấy Ba Tư Khắc làm trung tâm, âm công phóng xạ tản ra tứ phía, ầm vang rung trời.
“Hay cho một chiêu Hổ Khiếu Âm Công!”
Vừa dứt lời, thân ảnh Lục Châu xuất hiện bên cạnh pháp thân Hổ Vương, gương mặt lạnh nhạt, tay phải vung lên.
“Ngăn trở!” Ba Tư Khắc nâng hai tay đón đỡ.
Xoẹt! Vị Danh Kiếm cắt đứt hai cánh tay pháp thân Hổ Vương như cắt đậu hủ, lưỡi kiếm tiếp tục chém qua thân hắn.
Chiến đấu kết thúc.
Bờ môi Ba Tư Khắc run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi và không thể tin nổi.
“Âm công quá yếu.”
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Khố Bác của Nhiếp Nhĩ Quốc và Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc trong lòng rung động không thôi. Bát diệp cường giả đều bị một chiêu giây giết, sao bọn hắn có thể không sợ?
Hai người quay đầu nhìn về phía quốc sư.
“Cùng tiến lên.” Quốc sư trầm giọng hạ lệnh.
Lục Châu tính toán lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể. Liên tục giết chết hai người, phối hợp với Vị Danh Kiếm đã dùng hết một nửa lực lượng phi phàm.
Không ngờ liên tục chém chết hai người cũng không khiến tứ quốc liên minh sợ hãi. Bọn hắn lựa chọn đồng thời xông lên.
Chi chít tu hành giả từ trên bốn chiếc phi liễn lao xuống, mấy chục pháp thân Thập Phương Càn Khôn, mấy trăm pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương… lại thêm một số cường giả Nguyên Thần cảnh ầm ầm đánh tới.
Đông như châu chấu!
Nếu là bình thường, không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Lục Châu sẽ lựa chọn rút lui, trước đây đều là các đồ đệ và trưởng lão làm quân tiên phong.
Nhưng bây giờ thì không cần phải làm thế.
Lục Châu chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn đám người như châu chấu lao vọt tới.
“Từ xưa tới nay không có hoà bình nào là không được xây dựng từ thi thể và máu tươi.”
“Phiến thiên địa này được yên bình như ngày hôm nay, có mảnh đất nào không chôn đầy xương cốt của con người đâu?”
“Lên chiến trường, đuổi sài lang.”
“Giết !”
Số đông, chính là chính nghĩa.
Con người một khi hợp thành quần thể sẽ rất dễ bị cổ động công kích, ý chí bọn họ trở nên mù quáng và cố chấp. Bọn họ mất đi sức phán đoán, tự che mắt mình trước lực lượng cường đại, thậm chí còn trở nên cực đoan.
Muốn khống chế bọn họ cũng nhẹ nhõm và dễ dàng hơn bao giờ hết.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là… Lục Châu không lui mà tiến.
Toàn thân Lục Châu bộc phát cương khí hộ thể tiến vào giữa bầy “châu chấu”. Đao cương và kiếm cương đầy trời hội tụ, cương khí trên người Lục Châu toả ra lam quang ngăn trở toàn bộ công kích.
Lục Châu tiếp tục đi tới, tiến vào vị trí trái tim của “châu chấu” rồi lăng không dừng lại.
Lam liên xuất hiện dưới chân, toàn thân Lục Châu toả ra lam quang. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Khi lam liên còn đang nở rộ, Khố Bác cầm một thanh chuỷ thủ màu đỏ trên tay đánh tới, miệng quát lớn: “Ngươi trúng kế rồi! Đây là vũ khí siêu thiên giai Vô Cấu Chi Nhận do quốc sư ban tặng!”
“Hử?” Lục Châu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lam liên hoàn toàn nở rộ, lam quang bắn tới công kích Vô Cấu Chi Nhận. Ầm! Không phân biệt địch ta, trong phạm vi của lam liên, toàn bộ mọi đối tượng đều bị công kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận