Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1702: Vùng đất thất lạc

Lão giả hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, xoay người bỏ đi.
Hắc bào tu hành giả kia âm lãnh nói: “Chuyện ở Trọng Minh Sơn… không có đơn giản như ngài nói nhỉ?”
Âu Dương lão giả dừng bước, đầu không thèm ngoảnh lại, thản nhiên nói: “Nếu ngươi hoài nghi thì tự mình đi thăm dò đi, sau đó đến trước mặt Điện chủ mà tố cáo ta!”
“Ta không có ý đó, Âu Dương tiên sinh hiểu lầm. Âu Dương tiên sinh xin cứ tự nhiên.”
Thân ảnh lão giả nhoáng lên, biến mất.
Hắc bào tu hành giả từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
Thanh liên giới, trong đạo trường Nam Sơn.
Tần Nhân Việt kinh ngạc nhìn Lục Châu và Tần Nại Hà: “Lục huynh muốn đi tìm Trần Phu?”
Lục Châu gật đầu đáp:
“Chỉ có Trần Phu biết được phương pháp phục sinh. Vừa hay lão phu cũng muốn thỉnh giáo chuyện liên quan đến Thái Hư. Nếu ngươi biết rõ Trần Phu ở đâu thì đừng nên ngăn cản lão phu.”
Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ không ngăn cản Lục huynh. Chỉ là Trần Phu luôn không màng thế sự, mà tịnh đế thanh liên bên kia lại ngăn cách với nơi này. Bọn hắn cực kỳ xa lánh và đối địch với người của thất liên. Huynh đi qua đó… sợ là sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nếu lão phu sợ thì đã không đến tìm ngươi.”
Tần Nhân Việt thở dài gật đầu: “Được rồi, nếu tâm ý Lục huynh đã quyết thì ta sẽ giúp huynh. Phía cực tây của thanh liên giới có một ‘vùng đất thất lạc’, nơi đó có một toà phù văn thông đạo dẫn tới tịnh đế thanh liên.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
“Vùng đất thất lạc có địa hình dốc đứng, không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, cũng không chứa chấp được hung thú, chẳng biết vì sao nó lại biến thành như thế.” Tần Nhân Việt kiên nhẫn giải thích.
“Trần Phu là đại thánh nhân?” Lục Châu hỏi.
“Đại thánh nhân chân chính.” Tần Nhân Việt nói, “Nhưng ta chưa từng nhìn thấy người này, chỉ nghe nói đến những câu chuyện truyền kỳ về hắn. Về phần tính tình và nhân cách của hắn thì ta không dám nói chắc.”
“Vậy lão phu đi tìm hắn.” Nói xong, Lục Châu đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tần Nại Hà lộ vẻ xấu hổ, khom người với Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thở dài nói: “Cần gì chứ.”
Tần Nại Hà quỳ một gối xuống nói: “Tần chân nhân, ta…”
“Ta hiểu được tâm tình của ngươi, sẽ không trách ngươi. Đi theo Lục huynh tu hành cho tốt, cánh cửa Tần gia vẫn luôn mở rộng chào đón ngươi.” Tần Nhân Việt nói.
Tần Nại Hà khom người với Tần Nhân Việt rồi rời khỏi đạo trường Nam Sơn.
Ba ngày nay, Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. Hắn cưỡi trên lưng Bạch Trạch, bay về phía vùng đất thất lạc ở cực tây.
Lục Châu không rành rẽ địa hình ở thanh liên giới, cần có Tần Nại Hà dẫn đường cho hắn. Trên đường đi, Tần Nại Hà vẫn luôn theo sát phía sau.
Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Tần Nhân Việt có trách gì ngươi không?”
Tần Nại Hà lắc đầu: “Tần chân nhân vẫn là Tần chân nhân như trước. Chỉ tiếc có rất nhiều chuyện đã không thể thay đổi.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn trở về Tần gia không?”
Tần Nại Hà sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Thuộc hạ trung thành với Ma Thiên Các, tuyệt đối không hai lòng.”
Lục Châu không nói gì nữa, điều khiển Bạch Trạch tăng tốc phi hành.
Lục Châu nhớ tới lời Nhạc Kỳ từng nói, nhiều lần hải thú tập kích nhân loại đều là do ngự thú sư làm ra, ngự thú sư trực thuộc Thái Hư, mà Trọng Minh Điểu là toạ hạ dưới trướng Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà vì sao lại làm như thế?
Diệp Thiên Tâm hiện đang làm Tháp chủ Bạch Tháp, nếu Lam Hi Hoà là người tâm tư ác động vậy nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn sử dụng thần thông quan sát Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm đang ở trong đạo trường, mở to mắt nhìn trưởng lão Bạch Tháp trước mặt: “Ngươi nói thật sao?”
“Là thật, đoàn người đại tiên sinh và nhị tiên sinh Ma Thiên Các đã trở lại kim liên giới, mang theo thi thể trở về.” Vị trưởng lão đáp.
“Thi thể?”
Nghe được từ này, Diệp Thiên Tâm cảm thấy khó thở.
“Ta không có ý đó, ý ta là xét theo cách nhìn của phàm nhân thì e là đã không còn cách cứu vãn. Nhưng bọn hắn nói Các chủ đã tới thanh liên giới để tìm kiếm phương pháp phục sinh.”
Diệp Thiên Tâm không tức giận. Nàng đứng lên đi tới đi lui rồi lắc đầu thở dài. “Sáng sớm mai ta phải trở về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Diệp Thiên Tâm hẳn là vẫn an toàn. Vì lý do ổn thoả, hắn dùng phù chỉ truyền tin về, lệnh cho Diệp Thiên Tâm trở về Ma Thiên Các, tạm thời không quay lại Bạch Tháp.
Ba ngày sau.
Lục Châu và Tần Nại Hà rốt cuộc bay tới mảnh đất hoang vu ở cực tây.
Tần Nại Hà chỉ tay về phía một ngọn núi: “Núi này tên là Thất Lạc Sơn, trước đó Tần chân nhân và Diệp chân nhân cũng hay đến đây luận đạo. Nơi này cách xa thành trì nhân loại, rất thích hợp để chân nhân luận bàn.”
“Luận bàn?” Lục Châu không cho rằng bọn hắn chỉ đơn thuần là luận bàn.
Tần Nại Hà lúng túng đáp: “Đúng là có ý phân cao thấp. Về sau thấy hoàn cảnh nơi này quá kém cỏi, bọn họ dời đến Thanh Vân Sơn. Ta ở kim liên giới không lâu, nhưng nói thật ta thích không khí yên tĩnh tường hoà ở kim liên hơn.”
“Sao lại nói vậy?” Lục Châu không ngờ hắn lại có suy nghĩ này.
Tần Nại Hà cười đáp: “Ta từng mơ thấy một giấc mộng, trong mộng ta nói với một con ếch rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn, ngươi suốt ngày ở dưới đáy giếng sẽ chẳng thấy được gì, chẳng hay biết mình đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chi bằng nhảy ra để tăng thêm kiến thức, hưởng thụ thiên địa rộng lớn. Con ếch đó trả lời, ngươi gạt ta, ta rõ ràng đang sống vui vẻ an nhàn trong đáy giếng, vì cái gì phải nhảy ra ngoài để đối mặt với những nhân tố nguy hiểm đó?”
“Vô tri sẽ không cảm thấy bất an, nhưng trên đời này làm gì có chuyện an nhàn tuyệt đối. Ta lại không cách nào phản bác lời con ếch nói.” Tần Nại Hà nói xong thở dài một tiếng.
Lục Châu nói: “Có chút đạo lý. Nhưng ngươi lại phạm phải một sai lầm chí mạng.”
Tần Nại Hà gãi đầu hỏi: “Sai lầm gì?”
“Ngươi không giết con ếch đó.”
Nói xong, Lục Châu và Bạch Trạch lao vọt xuống dưới.
Tần Nại Hà sững sờ trên không trung một lúc lâu mới hiểu được lời Lục Châu nói, nhìn theo bóng lưng Lục Châu, hắn lẩm bẩm: “Các chủ nói có lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận