Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1194

Mây mù tan dần đi, tầm mắt trở nên thoáng đãng.
Đây là nhờ làn sóng năng lượng của hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp đã tẩy rửa thiên không.
“Anh Chiêu hẳn là ẩn nấp ở đây. Kỳ quái, vì sao ta không nhìn thấy nó?”
“Súc sinh này thật giảo hoạt, muốn châm ngòi ly gián nào có dễ như vậy.”
Bốn phương thế lực Hắc Tháp, Bạch Tháp, Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh cùng đứng một chỗ nhưng không phát sinh mâu thuẫn gì, bọn hắn đang cật lực khắc chế bản thân.
Nhìn cục diện này, Tiêu Vân Hoà nói: “Ta rất muốn nhìn xem Anh Chiêu tiếp theo sẽ làm gì. Loại thế cục này chỉ cần điểm một cái là vỡ.”
Mọi người gật đầu.
Vu Triều thấp giọng nói: “Hay để ta thi triển vu thuật, giả mạo Hắc Tháp quấy nhiễu bọn hắn?”
Tiêu Vân Hoà giận dữ trách mắng: “Ngươi ở Hắc Tháp lâu quá bị nhiễm bệnh đê tiện rồi có phải không?”
Vu Triều cúi đầu, không nói gì nữa.
Loại cục diện này chỉ còn thiếu một kíp nổ là vỡ, không cần vẽ vời thêm chuyện.
Lục Châu vừa quan sát vừa vuốt râu, Anh Chiêu nhất định đang ở quanh đây, nó chưa nhìn thấy kết quả muốn thấy, sẽ không tuỳ tiện rời đi.
Ninh Vạn Khoảnh lơ lửng giữa không trung, lắng tai nghe âm thanh bốn phía.
“Ninh Vạn Khoảnh, ngươi là một kẻ mù, thật sự cho rằng Anh Chiêu sẽ tạo ra âm thanh linh tinh để ngươi nghe được?” La Hoan châm chọc nói.
“Ngươi có thể nhìn thấy Anh Chiêu cũng chưa chắc bắt được nó.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân xuất hiện ở dãy núi phía tay.
“Đừng quấy rối, chúng ta nên buông bỏ các loại ân oán, đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Anh Chiêu, sau đó hãy quyết định Anh Chiêu thuộc về ai.”
“Trần Vũ Vương, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, chẳng có tác dụng gì trong tu hành giới đâu. Ngươi có thể quyết định Anh Chiêu thuộc về ai sao? Vậy cho ta đi, ngươi chịu không?” Diệp Lưu Vân hừ một tiếng.
“Diệp Lưu Vân, ngươi bị lão tiên sinh diệt một Mệnh Cách, cớ gì lại trút giận lên người ta…” Trần Vũ Vương cười nói.
Đã ít đi một Mệnh Cách còn dám lớn tiếng kêu gào?
Tuy nói là vậy nhưng Diệp Lưu Vân vốn là cao thủ chín Mệnh Cách, bớt đi một Mệnh Cách thì vẫn còn tám Mệnh Cách, không phải ai cũng có thể so được.
Đúng lúc này, tiếng ùng ục lại vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một toà sơn phong bỗng xuất hiện một con hung thú mặt ngựa thân hổ, trên lưng có đôi cánh dài.
“Anh Chiêu!”
“Là Anh Chiêu kìa!”
Trong mắt mọi người hiện ra vẻ hưng phấn, chỉ hận không thể lao tới cướp đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó.
Ngay sau đó, Anh Chiêu làm ra một hành động kinh người.
Nó ngửa mặt lên trời, ùng ục ùng ục… Phần bụng khẽ nhúc nhích. Ọc !
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà phức tạp nói: “Thật thủ đoạn.”
Anh Chiêu có trí tuệ tương đối cao, Mệnh Cách Chi Tâm của nó là thứ các cao thủ đều muốn cướp đoạt, thế nên nó chủ động dâng ra.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu bay về phía đám người.
“Sư phụ!” Ngu Thượng Nhung không khỏi động tâm.
“Đừng nóng vội, viên Mệnh Cách Chi Tâm này chính là một quả bom.” Lục Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, vững như bàn thạch.
Quả nhiên.
Khi viên Mệnh Cách Chi Tâm tới, Ninh Vạn Khoảnh là người đầu tiên nhảy lên không trung, song chưởng kết ấn, một tự phù bay ra, dưới chân xuất hiện tám cương ấn Lưỡng Nghi Tứ Tượng. Vừa ra tay đã là tuyệt chiêu.
Ninh Vạn Khoảnh đứng gần nhất, cũng là người có ưu thế nhất.
Bạch sắc tự phù xuất hiện đầy trời rồi bắn ra tứ phía, băng lãnh thấu xương, hàn khí bức người.
“Ninh Vạn Khoảnh, đáng ghét!”
Bốn phương thế lực, kể cả tu hành giả Bạch Tháp đều bị một chiêu Mạn Thiên Tuyết Bạo này đánh lui.
Hư ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền tới tiếng nguyên khí dũng động. “Ninh Vạn Khoảnh, cút cho ta!”
Ầm!
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ của sát thủ vô cùng tinh thế, chỉ trong giây lát đã áp đảo Ninh Vạn Khoảnh, đánh ra cương ấn hình mũi khoan.
Ám khí đánh tới quá đột ngột khiến Ninh Vạn Khoảnh rơi xuống.
Soạt!
Diệp Lưu Vân lập tức nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu. Viên Mệnh Cách Chi Tâm tản ra sinh cơ nồng đậm khiến hắn hưng phấn đến khó kiềm chế.
Hắn xoay người nhìn về phía Lục Châu, gằn giọng nói: “Lão già, sớm muộn gì Hắc Diệu liên minh cũng sẽ báo thù ngươi vì đã giết một Mệnh Cách của ta!”
Vừa dứt lời, Trần Vũ Vương đã mang theo pháp thân lao tới như thiên thần hàng lâm.
“Diệp Lưu Vân, để đồ lại!”
Hư Không Kích trong tay Trần Vũ Vương đánh tới.
Cả một dãy núi bỗng chốc trở thành chiến trường tranh đấu của cao thủ bốn phương thế lực.
La Hoan vốn định xông lên, nhưng thấy Hư Không Kích xuất hiện, bèn nâng tay đỡ đòn chắn trước mặt.
Hư Không Kích đâm thẳng xuống vị trí của Diệp Lưu Vân. Con ngươi Diệp Lưu Vân co lại, muốn na di rời đi, đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng đều bị Hư Không Kích trói chặt.
“Ngươi !”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên tám Mệnh Cách xuất hiện, cộng thêm uy lực bá đạo của Hư Không Kích hồng cấp khiến người không rét mà run.
Oanh!
Diệp Lưu Vân bị buộc phải nâng Tinh Bàn ra đỡ đòn. Hư Không Kích va chạm tạo thành lực xung kích lớn chém ngang hai ngọn sơn phong bên cạnh.
Diệp Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, rơi xuống dưới.
Trần Vũ Vương cười nói: “Đối phó với thích khách đại sư, thủ đoạn tốt nhất chính là lấy lực lượng cường đại đối mặt chính diện.”
Viên Mệnh Cách Chi Tâm bị Diệp Lưu Vân ném ra, thân ảnh La Hoan như thiểm điện vọt tới cầm lấy, cười ha hả nói:
“Đa tạ Trần Vũ Vương.”
Ninh Vạn Khoảnh cau mày, trầm giọng quát: “Ai cũng đừng hòng đi!”
Ninh Vạn Khoảnh bay lên trên cao, phun ra một ngụm máu tươi vào lòng bàn tay rồi chưởng lên không trung.
Thiên địa biến sắc, gió cuốn sấm rền.
“Ngươi điên rồi?!”
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh biến thành một màu trắng toát. Hắn ngẩng đầu nói:
“Ta thân ở Bạch Tháp nhưng lại sống trong bóng tối, mất đi quang minh. Ta không e ngại nó mà ngược lại, trong bóng tối, ta càng mạnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận