Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1764: Cộng Hồng Trư

Đám người hào hứng gật đầu.
“Cùng lên nào.”
Vu Chính Hải dẫn đầu tiến vào bình chướng. Từng người một tiến lên rồi từng người bị đánh bật ra. So sánh với Kê Minh thì tầng bình chướng ở đây ôn hoà hơn nhiều, không có tính công kích.
Những người bị bắn ngược đều có vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếc nuối và mất mát.
“Lão bát, đến lượt đệ.” Minh Thế Nhân vẫn một mực đứng yên quan sát.
“Thôi thôi, không thể nào là đệ đâu.” Bị giáo huấn một trận ở Kê Minh, Chư Hồng Cộng vẫn còn sợ tới giờ.
“Thì cứ thử một lần xem.” Minh Thế Nhân khích lệ.
Chư Hồng Cộng do dự đi tới bên cạnh bình chướng nói: “Đệ mà được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì tên của đệ phải đọc ngược lại ấy!”
Soạt. Chư Hồng Cộng thử thò một chân vào.
Hắn an toàn bước vào bình chướng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không một người nào lên tiếng.
Chư Hồng Cộng ngỡ là mình nhìn thấy ảo giá, cho đến khi phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hắn đột nhiên rùng mình.
“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”
Hắn huơ huơ tay, quả thật đã đứng bên trong tầng bình chướng.
Đám người lập tức tiến lên chúc mừng. “Chúc mừng bát tiên sinh.”
Minh Thế Nhân cũng cười nói: “Cộng Hồng Trư, chúc mừng đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nha.”
Mọi người cười vang.
Chư Hồng Cộng cau mày nói: “Tứ sư huynh, đệ chẳng cảm thấy mình có biến hoá gì cả. Hơn nữa… lời lúc nãy là nói đùa thôi mà.”
“Ừm, gọi như vậy đúng là khó nghe. Về sau ta sẽ gọi đệ là Hồng Trư, vừa hay ho lại vừa thân thiết.”
Lục Châu cũng không ngờ lần này lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, từ trong khu vực hạt giống Thái Hư đang nảy mầm bỗng toát ra một làn hắc vụ.
“Cẩn thận!”
Đám người cả kinh. Hắc vụ vậy mà lại bốc ra từ trong thổ nhưỡng?!
“Đừng hoảng hốt.” Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng tiến vào trong bình chướng.
Đi tới trước mặt hạt giống Thái Hư, hắn vươn tay ép xuống. Hắc vụ bị đánh tan ra, tiêu tán vào trong hư không.
Lục Châu cúi người xuống lấy đi bốn khối thổ nhưỡng rồi ném ra ngoài bình chướng: “Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Hoa Nguyệt Hành, Mạnh Trường Đông.”
Bốn người vừa được điểm danh cảm động vô cùng, vội vàng tiếp lấy Lam Thuỷ Tinh, quỳ xuống hô lên: “Đa tạ Các chủ.”
Nhất là Lục Ly, hạn mức tu vi của hắn là thấp nhất trong Ma Thiên Các, Lam Thuỷ Tinh rất có ý nghĩa đối với hắn.
Soạt.
Một khối cự thạch từ trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ rơi xuống.
Lục Châu không tiếp tục lấy thổ nhưỡng nữa. “Đã từng có người tiến vào đây.”
Theo lý thuyết, nếu lấy đi bốn phần thổ nhưỡng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Xem ra đã có người vào trong bình chướng và lấy đi một ít thổ nhưỡng.
“Là Chí Tôn sao?”
“Chí Tôn không cần Lam Thuỷ Tinh làm gì. Hơn nữa thân là Chí Tôn, sao có thể đích thân đến đây để lấy thổ nhưỡng Thái Hư? Nghe rất là phi lý.”
Nhan Chân Lạc ngẩng đầu nhìn lên không trung rồi thúc giục: “Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này, chúng ta mau chóng rời khỏi đây trước đã.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Chư Hồng Cộng vẫn băn khoăn nói: “Nhưng ta chẳng có cảm giác gì hết!”
Sau khi được tán đồng, không phải là tu vi sẽ bạo tăng sao? Chẳng giống như trong lời đồn gì cả thế?
“Không có sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Sau khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hạt giống Thái Hư phải được kích hoạt mới đúng. Nhưng trên người Chư Hồng Cộng đúng là chẳng có dị tượng nào.
“Hay là… Thiên Khải Chi Trụ này đã tán đồng người khác nên bát tiên sinh mới không có cảm giác gì?” Khổng Văn đoán mò nói.
Chư Hồng Cộng vốn nên phải hưng phấn nhưng giờ khắc này lại vô cùng ấm ức: “Không phải chứ…”
Soạt!
Lại một khối cự thạch rơi xuống.
“Đi thôi!” Lục Châu tóm lấy Chư Hồng Cộng, nhanh chóng rời khỏi bình chướng. Đám người lập tức rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ.
Vừa bay ra ngoài, một thanh âm chấn động thiên địa vang lên.
Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện từ chỗ lối vào Thiên Khải Chi Trụ bỗng nứt ra thành một khe hở kéo dài tới tận trời cao, chỉ trong phút chốc đã bị mê vụ bao phủ.
“Đây là…”
Đám người sửng sốt, không biết nên nói cái gì.
Mấy người vừa lấy được Lam Thuỷ Tinh đột nhiên cảm thấy bảo vật nóng phỏng tay. “Trời… sẽ sập sao?”
Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên thương khung. Chư Hồng Cộng lẩm bẩm nói: “Thôi xong, lần này chơi lớn rồi.”
“Nếu chỉ lấy đi một chút thổ nhưỡng mà trời sập thì cây trụ này cũng quá yếu ớt rồi.” Minh Thế Nhân nói.
“Ý của tứ tiên sinh là?”
“Rất rõ ràng, có đại năng đã phá hoại trụ này. Nếu không thì vì sao Ngân Giáp Vệ lại trùng hợp xuất hiện ở đây. Bọn hắn biết trước tương lai à?” Minh Thế Nhân giải thích.
“Tứ tiên sinh nói có lý.”
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, từ trên không trung bỗng có một đạo thiểm điện đánh xuống, tiếng như kinh lôi, thiểm điện màu xanh lam bao phủ toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ.
Oành!
Âm thanh vang dội chấn động đại địa núi rừng, lấy Bình Đán làm trung tâm, cơn địa chấn tản ra bốn phương tám hướng, dài đến trăm ngàn dặm.
Trên toà băng sơn hình mũi khoan, Đế Nữ Tang cúi đầu nhìn xuống mặt hồ. Mặt hồ thanh tịnh lúc này đang dập dờn tạo thành mấy cơn sóng gợn.
Nàng khẽ thở dài một tiếng. “Nếu ta có thể tránh thoát kiếp nạn này… chỉ mong nhân gian lại được tái hiện.”
Lam sắc điện hồ vừa đánh xuống bắt đầu chữa trị cho Thiên Khải Chi Trụ. Rất nhanh sau đó, mọi thứ lại khôi phục như trước.
“Sao… sao có thể như vậy?”
“Nhân loại tạo ra Thiên Khải Chi Trụ thật sao?” Chư Hồng Cộng trợn mắt nói.
“Đúng là khó tin.” Nhan Chân Lạc thì thào.
Đạo thiểm điện kia chỉ loé lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi người đều chưa quan sát được rõ ràng thì cự trụ đã được chữa trị xong.
Lục Châu liếc nhìn lên bầu trời, nói: “Đi.”
Đoàn người Ma Thiên Các cấp tốc rời khỏi Bình Đán.
Lát sau, giữa không trung cách Thiên Khải Chi Trụ không xa có một hư ảnh như thuỷ lãng xuất hiện, quan sát Thiên Khải Chi Trụ.
Hư ảnh lẩm bẩm: “Là ngươi sao?”
Nhìn chằm chằm Thiên Khải Chi Trụ một lúc lâu, hư ảnh mới quay đầu nhìn sang một hướng tối tăm khác. Từ trong bóng tối có một hắc ảnh bước ra, cung kính nói: “Điện chủ.”
Hư ảnh hỏi: “Có phải là hắn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận