Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 571

Nghe vậy, Lục Châu lập tức nhớ đến vật này, khẽ gật đầu tán thành.
Thứ này quả thật có tồn tại, chỉ là rất quý hiếm khó tìm.
Nay tu hành giới đã chính thức bước vào thời đại trảm kim liên, mọi người đua nhau khai diệp, nhất là đại tu hành giả có nhiều kinh nghiệm từ trước nên rất có lòng tin đối với việc trùng tu, ai nấy đều giành giật từng giây từng phút tranh thủ tu luyện.
Thời gian trở nên quý giá, làm gì có ai còn lãng phí thời giờ vào việc đi tìm Lam Điền Ngọc.
Lục Châu vốn định tìm phương pháp khác, chợt nhớ ra nhiều năm trước có lời đồn Bồng Lai đảo tìm được thứ này, bèn nói:
“Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo Hoàng Thời Tiết đưa Lam Điền Ngọc tới.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Lục Châu quay sang nhìn Hải Loa, nhớ tới quyển điển tịch kia, thầm nghĩ chẳng lẽ nha đầu này và người trong quan tài đều đến từ cùng một nơi?
Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng. Đợi đến khi Hải Loa hoàn toàn thức tỉnh thì tự nhiên mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Gấp gáp chẳng có tác dụng gì.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Che chở cho Hải Loa thật tốt.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi nhất định sẽ tận lực bảo vệ Hải Loa muội muội!” Tiểu Diên Nhi giơ nắm tay nhỏ lên, quả quyết nói. Lúc này nàng đã xem Hải Loa là muội muội nhà mình.
Được rồi, với tính tình của ngươi, vi sư tin ngươi làm được.
Lục Châu vốn cho rằng tiểu Tiểu Diên Nhi sẽ sinh lòng ghen tị với nha đầu Hải Loa, bây giờ xem ra là do hắn đã nghĩ nhiều.
Lục Châu không khỏi cảm thán một tiếng. Xem ra nha đầu Diên Nhi đã dần trưởng thành.
...
Lục Châu mang quyển điển tịch về Đông Các. Đoan Mộc Sinh đi theo sau khom người nói:
“Sư phụ, cỗ quan tài kia… nên xử lý thế nào?”
Theo lý thuyết thì thứ mang điềm xấu như vậy không nên giữ lại, nhưng nghĩ tới trận văn đặc thù bên trên, Lục Châu bèn nói: “Đặt ở Bắc Các.”
Vừa định rời đi, Lục Châu nghĩ tới một việc nên nói bổ sung. “Cho người sao chép lại đồ hình trận văn trên đó.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Về Đông Các, Lục Châu đến bên bàn nhìn bản đồ da dê cổ xem có biến hoá gì không.
Tương tự lúc trước, bản đồ chỉ thể hiện cửu châu Đại Viêm và một phần hải vực vây quanh Bồng Lai đảo.
So sánh với nhiệm vụ Hệ thống giao cho và lời kể của Hoàng Thời Tiết, có lẽ vị nữ tử họ Lạc kia đã từng đến Bồng Lai.
Lục Châu thầm nghĩ, nữ tử họ Lạc có thể trợ giúp Vân Thiên La tấn thăng bát diệp, phải chăng nàng ta và người trong quan tài cùng đến từ một nơi?
Lục Châu lại lần nữa mở quyển điển tịch ra xem. Phần phương pháp tu hành phía trước khá giống với Đại Viêm, kiểm tra kỹ cũng không có phát hiện gì mới.
Phần phương pháp tu hành của cửu diệp vẫn chỉ là những vết mực đen và những câu viết tay.
“Người ở đây rất yếu, nhưng cũng rất an toàn.”
Vì sao yếu lại đồng nghĩa với an toàn?
Vì sao người trong quan tài không hy vọng nơi này xuất hiện cửu diệp?
Lục Châu có dự cảm mấu chốt của việc bát diệp xung kích lên cửu diệp nằm ở đây.
Hắn tiếp tục lật xem. Trên một trang giấy có in hình toà kim liên màu đỏ với chín mảnh liên diệp sinh động như thật.
Có lẽ người trong quan tài đã do dự nên chỉ bôi có mấy nét mực trên trang giấy này.
Đồng thời bên cạnh còn có một dòng chữ cứng cáp mạnh mẽ: “Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.”
Lục Châu nghi hoặc. “Chẳng lẽ… đây là chân lý của hắn?”
Lục Châu khẽ lắc đầu đặt điển tịch lên bàn không xem nữa, sau đó bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Nếu nữ tử họ Lạc thật sự có liên quan đến Bồng Lai đảo thì Lục Châu nhất định phải đi một chuyến đến đó xem sao. Không có lực lượng phi phàm trong người mà chỉ dựa vào thẻ đạo cụ thì hắn sẽ đau lòng muốn khóc.
Mấy trò lỗ vốn lão phu có chết cũng không chơi.
...
Cùng lúc đó, trong một khu rừng rậm ở phía tây nam cách Đại Viêm rất xa, nơi quanh năm không thấy được ánh mặt trời, sương mù dày đặc vờn quanh không tản, chỉ có ánh trăng treo trên ngọn cây xuyên qua sương mù mờ mịt khiến nơi này trông như thế ngoại đào nguyên.
Diệp Thiên Tâm một thân bạch y đứng dưới một gốc cây, đưa túi nước lên miệng hớp một ngụm rồi treo lại bên hông.
“Nó ở đây thật sao?”
Nàng khe khẽ tự hỏi rồi điểm nhẹ mũi chân, phi hành vào sâu bên trong rừng rậm.
Cây cối xung quanh cao hơn trăm mét, mảnh rừng rậm rộng lớn không thấy được lối ra khiến nàng cảm giác như mình đã đến nhầm nơi.
“Mê Vụ Sâm Lâm, Nguyệt Quang lâm địa…”
Đây là một khu rừng rậm cách xa dị tộc. Có tin đồn người nào tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm sẽ bị lạc trong này vĩnh viễn cho đến lúc chết.
Đa số tu hành giả dị tộc chỉ đám tiến vào vùng bìa rừng để tìm bắt một số hung thú cấp thấp.
Diệp Thiên Tâm không cầu mong gì khác, nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất: tìm được Thừa Hoàng.
Nàng vừa đi vừa nghỉ trong rừng rậm, gặp phải hung thú khổng lồ thì ẩn tàng tránh né, gặp phải phi cầm linh mẫn bay trên không trung thì nằm yên bất động dưới đất, thu liễm toàn bộ khí tức.
Có lúc nàng cũng sẽ thất bại, đại chiến một trận với đám hung thú, thỉnh thoảng cũng sẽ bị thương.
Đây đã là ngày thứ mười nàng tiến vào Nguyệt Quang lâm địa trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Cách mười ngày nàng sẽ cảm thấy khát nước một lần nên sẽ tìm đến nguồn nước.
Nói cách khác… nàng đã bị lạc trong này từ lâu.
Sau khi nghỉ ngơi, Diệp Thiên Tâm lại lần nữa xuất phát, phi hành qua những cây đại thụ cao chọc trời.
U... u... u !
Một tiếng kêu vang thu hút sự chú ý của Diệp Thiên Tâm. Âm thanh vang vọng tứ phương khiến nàng nhướng mày.
Với kinh nghiệm hành tẩu trong Mê Vụ Sâm Lâm nhiều ngày, nàng biết đây là một loại hung thú đặc biệt.
Diệp Thiên Tâm giảm tốc độ, đáp xuống đất, thu liễm khí tức.
Sương mù tràn ngập không gian, nàng không thể nhìn thấy trước mặt mình là thứ gì, chỉ có thể ngừng thở chờ đợi.
Soàn soạt… soàn soạt…
Thanh âm càng lúc càng gần.
Diệp Thiên Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, khí tức áp bách này còn đáng sợ hơn toàn bộ những hung thú nàng từng thấy trước đây cộng lại.
Diệp Thiên Tâm cắn răng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng như một đoá hoa thánh khiết ẩn trong bụi cỏ, trắng nõn như bông tuyết.
Cho dù nàng không hề động đậy vẫn cực kỳ thu hút sự chú ý của kẻ khác.
A?
Con hung thú này… không ở phía trước nàng, cũng không ở bên trái hay bên phải nàng.
Mà là… ở phía trên!
Lòng hiếu kỳ khiến Diệp Thiên Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận