Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2068: Tiết lộ thân phận

Yến Quy Trần không khỏi thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng. Lưng áo đã ướt đẫm, dù hắn là tu hành giả cũng khó có thể ngăn cản cơ thể sinh ra phản ứng sinh lý này.
“Nhưng mà…”
Lục Châu nói tiếp, “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Ba vị chưởng giáo lập tức hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào ba người. “Lão phu không phải người không phân phải trái, chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt một chút thì lão phu sẽ xem xét.”
Ba người không nói không rằng, quỳ xuống đất hô to: “Vô Thần Luận Giáo Hội nghe theo lời Ma Thần đại nhân phân phó!”
Tình hình trước mắt không còn lựa chọn nào khác, Lục Châu phải dùng nắm đấm uy hiếp bọn hắn, mà bọn hắn cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu xưng thần.
Lục Châu lại nói: “Các ngươi đã hiểu được quá khứ của bản tọa, hẳn phải biết rõ kết cục của kẻ phản bội.”
Ba người run lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Lịch sử thường giống nhau, nhưng ở chỗ bản tọa lịch sử tuyệt đối sẽ không lặp lại.”
“Ma Thần đại nhân anh minh!”
“Ma Thần đại nhân thiên thu vạn thế!”
Đám người hô hào, còn thành tín hơn cả tín đồ trung thành nhất.
Chư Hồng Cộng cảm thấy mình mà không lên tiếng thì không đúng cho lắm, lập tức đứng dậy vung tay: “Sư phụ anh minh! Sư phụ thiên thu vạn thế!”
Tiếng hô của Vô Thần Luận Giáo Hội liền im bặt, chỉ còn lại giọng của một mình Chư Hồng Cộng nghe vô cùng xấu hổ. “Sư phụ anh minh! Sư phụ… thiên… thiên…”
Hắn miễn cưỡng nuốt luôn ba chữ còn lại vào bụng.
Lục Châu vung ra ba đạo ấn phù: “Đừng phản kháng.”
Đây là ấn phù định vị làm từ lực lượng Thiên Đạo, cấp tốc tiến vào đan điền khí hải của ba người.
“Giữ gìn ấn phù cho tốt, nếu mất bản tọa sẽ không tha.” Lục Châu nói.
“Vâng!”
Ba người lại cảm thấy làm vậy rất tốt. Chỉ cần không chủ động trừ bỏ ấn phù thì có khác gì được ban cho bùa hộ mệnh đâu? Về sau khi làm việc cho Ma Thần đại nhân mà gặp nguy cơ thì vẫn cứ yên tâm vì đã có núi dựa đến cứu.
Lục Châu nói: “Ba chuyện, thứ nhất, nếu giáo chủ các ngươi trở về thì báo ngay cho bản tọa. Thứ hai, các ngươi đừng ngấp nghé Trấn Thiên Xử nữa, ngoài ra phải chú ý mật thiết đến hành động của thập điện, Thánh Điện và ba vị Đại Đế. Thứ ba, chuyện giữa bản tọa và Vô Thần Luận Giáo Hội không được truyền ra ngoài.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Ma Thần đại nhân!”
“Các ngươi có thể đi rồi.” Lục Châu nói.
Chu chưởng giáo và Sở trưởng giáo đỡ Yến Quy Trần dậy, cung kính khom người rồi dẫn theo đám đệ tử rời đi.
Hắc bào thị vệ bước lên một bước định ngăn cản nhưng Lục Châu đã vươn tay ra ngăn trước mặt hắn. “Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Hắc bào thị vệ khàn giọng nói: “Nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình.”
“Trước kia bản tọa còn chưa đủ tàn nhẫn?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Hắc bào thị vệ nghẹn lời.
Lục Châu xoay người lại nhìn hắn: “Ngươi là Hỏa thần Lăng Quang?”
Giang Ái Kiếm cười đáp thay: “Phải mà cũng không phải.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Trong trận chiến ở Trọng Minh Sơn ngươi đã tan thành tro bụi rồi mà? Sao lại có thể phục sinh?”
Hắc bào thị vệ chắp tay sau lưng nhìn về phía chân trời. “Trước kia khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bản thần đã cảm giác được huyết mạch tương liên. Đáng tiếc bản thần bị phong ấn ở Trọng Minh Sơn một trăm ngàn năm, ý thức rất yếu ớt, ngay cả một con Trọng Minh Điểu nho nhỏ cũng có thể giễu võ giương oai trước mặt bản thần.”
“Phục sinh… Hầy, chẳng qua chỉ là một loại thiên phú của Hỏa thần tộc mà thôi. Bản thần vốn có thể giống như Hỏa Phượng tồn tại mãi mãi trên đời, nhưng lần này lại khác, ý thức một khi tiêu vong thì sẽ không cách nào phục sinh nữa. Thế nên trước lúc chết bản thần dùng hai thành lực lượng chuyển dời huyết mạch lên người hắn, sau đó bản thể hóa thành tro bụi.”
“Thật không ngờ thời điểm đó hắn quá yếu, khó có thể tiếp nhận lực lượng của bản thần. Nên khi lực lượng ý thức của bản thần còn cầm cự được một khoảng thời gian đã rút phần lực lượng này ra...”
Hắc bào thị vệ nhấc tay lên nhìn vào hai bàn tay mình. “Sau đó truyền vào cơ thể nhỏ yếu này.”
Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi đoạt xá?!”
Hắc bào thị vệ quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Hỏa thần tộc xem thường hành vi đoạt xá người khác.”
“Chẳng lẽ không phải ngươi đang chiếm thân thể người khác đó sao?” Chư Hồng Cộng nghiêng đầu hỏi.
Giang Ái Kiếm vỗ vai Chư Hồng Cộng than khẽ một tiếng: “Đó là do người đó tự nguyện, cũng chỉ có thân thể và thiên phú của người này đi theo con đường tu hành giống Tư Vô Nhai mới thành công bảo tồn được lực lượng của Hỏa thần.”
“Đó là ai?” Chư Hồng Cộng hỏi.
Giang Ái Kiếm đáp: “Đợi sau khi trời tối, ý thức của Hỏa thần sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, khi đó ngươi sẽ biết rõ.”
Lục Châu cũng nghi hoặc vô cùng.
Phía chân trời, thái dương đã ngả về tây.
Giang Ái Kiếm khoanh tay cười híp mắt nói: “Gia hỏa Tư Vô Nhai này quá mức tự luyến, ta làm việc khó tránh khỏi sẽ có lúc bị người khác phát hiện, nhưng hắn thì chẳng bao giờ để lộ một chút nào, lợi hại hơn ta rất nhiều.”
“Chẳng trách ngày nào ngươi cũng đeo mặt nạ…” Chư Hồng Cộng chỉ Giang Ái Kiếm nói, “Lần trước người đột nhiên vỗ mông ta là tên biến thái nhà ngươi đúng không?!”
Giang Ái Kiếm xấu hổ đáp: “Đừng nhỏ mọn vậy nha. Nếu không nhờ hai chúng ta thì chín huynh đệ các ngươi đã bị đám người xấu một mẻ hốt gọn, đến lúc chết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.”
Điều này đúng là sự thật.
“Cho nên ta dùng tên giả Thất Sinh là muốn nhân cơ hội này ám chỉ với các ngươi Tư Vô Nhai còn sống. Ai ngờ các ngươi lại…” Giang Ái Kiếm chỉ tay vào đầu mình, ba chữ cuối “đần như thế” kẹt lại trong cổ họng, sau đó đổi thành, “Ai ngờ các ngươi lại hiểu lầm, cho rằng ta là Tư Vô Nhai.”
Lục Châu không nói gì.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, bóng tối từ từ vây lại đây lan tràn khắp cả Thái Hư, hắc bào thị vệ mới ngẩng đầu thở dài một tiếng: “Bản thần mệt rồi.”
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trên gối rồi nhắm mắt lại. Khí tức trên người từ từ rút đi, hội tụ vào đan điền khí hải.
Một lát sau, hắc bào thị vệ mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận