Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 656

Tùng! Tùng! Tùng!
Trên tường thành, giáo chúng U Minh Giáo tinh thần chấn động, đồng loạt lao xuống!
Trận chiến quy mô lớn chính thức bắt đầu!
Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía cự liễn đậu trên không tường thành, khẽ gật đầu. “Hiền đệ giúp ta như thế, ta sao có thể để mình tuột hậu.”
Vu Chính Hải lập tức lao vào trận chiến, Bích Ngọc Đao trong tay bay lượn vòng quanh…
Lưu Chấp trừng to mắt hét: “Lui! Lui mau! Khai trận!”
“Điện, điện hạ… khai, khai trận không, không ổn đâu…” Tên thuộc hạ đã sợ tới mức nói năng lộn xộn, nhưng hắn vẫn biết rõ một điều, lúc này khai trận chẳng khác gì tự vây khốn chính mình tại đây.
Lưu Chấp hạ xuống phi liễn, phi liễn quay đầu bay đi.
Đao cương đánh tới, chỉ trong giây lát đã lấy mạng mấy chục tên hắc kỵ. Đầu người rơi lả tả xuống đất, gió tanh mưa máu.
Vu Chính Hải nhìn về phía đám dân chúng đang sợ hãi, lăng không lơ lửng nói: “Người nào tin tưởng bản Giáo chủ sẽ sống sót! U Minh Giáo sẽ tận lực bảo vệ mọi người an toàn.”
Vu Chính Hải quyết định, muốn có được thiên hạ phải đạt được lòng dân.
Tiếng hắn như kình lôi lọt vào tai tất cả mọi người, dân chúng thấy còn hy vọng sống, lập tức quỳ xuống dập đầu.
Lúc này, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng bay lướt qua. Vu Chính Hải cất tiếng gọi: “Vu Hồng.”
Vu Hồng vội vàng khom người đáp: “Giáo chủ!”
“Bản Giáo chủ lệnh cho ngươi toàn lực bảo vệ an nguy cho bách tính. Nếu xảy ra sơ sót, bản Giáo chủ lấy đầu ngươi đền mạng!”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Vu Hồng nhận lệnh. Dân chúng thấy Giáo chủ U Minh Giáo ra lệnh trước mặt tất cả mọi người nên rất yên tâm. Mà hành vi của Ma Lộ Bình lúc trước đã hoàn toàn đánh mất lòng tin của bọn họ.
Rất nhiều bách tính chạy về phía Vu Hồng, Vu Hồng cẩn thận đề phòng, hộ tống bọn hắn chạy ra khỏi cửa thành phía đông.
Vu Chính Hải yên tâm, nhanh chóng đuổi theo đám hắc kỵ.
Trên đỉnh Song Thạch, pháp thân cửu diệp xuất hiện nằm ngoài dự liệu của đám người.
Suy nghĩ của Chu Hữu Tài như bị pháp thân kia lấy đi hết, hắn ngây ngẩn đứng như trời trồng cả buổi, mà hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện cũng nhìn đến xuất thần.
Đó chính là pháp thân cửu diệp? Kim quang lóng lánh đến chói mắt.
Một người có thể hoa mắt nhìn nhầm nhưng một đám người thì không thể là nhầm được nữa.
“Chu viện trưởng?” Minh Thế Nhân thấy Chu Hữu Tài thất thần hơi lâu, bèn mở miệng gọi tỉnh, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy Chu Hữu Tài không trả lời, Minh Thế Nhân lại gọi to một tiếng: “Chu viện trưởng!!”
Chu Hữu Tài giật bắn mình, vội vàng xoay người lại nói với Chu Ôn Lương. “Cảm tạ Chu trưởng lão đã nhắc nhở!”
Minh Thế Nhân, Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đều lộ ra vẻ mặt đầy hoang mang.
Cái quỷ gì?
Chu Hữu Tài rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, trên mặt tràn đầy xấu hổ, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tối qua không nghỉ ngơi tốt, khiến các vị chê cười rồi.”
Chu Ôn Lương âm thầm bĩu môi, bây giờ ngươi mới biết cảm tạ ta sao?
Hoàng Thời Tiết không phải lần đầu nhìn thấy cửu diệp kim liên nên vẫn trấn định hơn nhiều. Đương nhiên hắn biết rõ tại sao Cơ huynh lại làm vậy, rõ ràng là muốn chấn nhiếp đám đệ tử Thiên Hành Thư Viện và Bắc Đẩu Thư Viện một phen.
“Chiêu này của Cơ huynh thật là xuất kỳ bất ý, bội phục, bội phục.” Hoàng Thời Tiết tán thán.
Lục Châu lắc đầu. “Lão phu… quả thật chỉ đi ngang qua đây. Chu viện trưởng, ngươi thì sao?”
Chu Hữu Tài lộ vẻ xấu hổ, vội vàng đáp: “Ta đương nhiên cũng chỉ đi ngang qua.”
Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Vậy thì dễ rồi, nếu tất cả mọi người đều chỉ đi ngang qua nơi này thì đừng gấp gáp vội vàng làm gì, chúng ta ở đây tâm sự một phen, nếu có thêm rượu thì tốt biết mấy.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Thật xin lỗi, sáng nay gấp gáp ra ngoài nên quên mang theo.”
Cùng lúc đó.
Trong thành Duyện Châu lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Vu Chính Hải thể hiện thực lực vô cùng cường đại, liên tục thi triển ba lần Quân Lâm Thiên Hạ giết quân hắc kỵ không còn một mảnh giáp.
Liên tục chiến đấu, nguyên khí của Vu Chính Hải đã tiêu hao không ít, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lưu Chấp điều khiển phi liễn phi nước đại. Khi phi liễn của hắn sắp rời khỏi toà thành thì từ phía sau, một đôi cánh toả kim quang từ đâu bay đến.
“Đại sư huynh, việc còn lại cứ giao cho đệ.” Tư Vô Nhai đeo cánh Khổng Tước Linh quay đầu nói.
“Được! Hiền đệ phải chú ý an toàn!” Vu Chính Hải hào khí vạn trượng.
“Yên tâm, dù sao đệ cũng là đệ tử Ma Thiên Các!”
Nói xong, Tư Vô Nhai lao đi. Hai cánh vỗ mạnh bắn ra vô số cương châm quét sạch đám tu hành giả cấp thấp.
Lưu Chấp thấy cặp cánh của Tư Vô Nhai liền nhướng mày khó chịu. “Còn có trò này? Mau tăng tốc!”
“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ bảo đảm người nhất định có thể an toàn rời đi!”
Vù!
Phi liễn ngửa lên bay vọt qua tường thành sừng sững, tiến về phương nam.
Đôi cánh của Tư Vô Nhai phát huy đến cực hạn, đuổi theo phía sau như tên bắn. Cương châm không ngừng xạ kích bắn tới phi liễn.
Soạt! Nửa bên dưới phi liễn bị cương châm cắt đứt, trận văn trên thân liễn lập tức tan rã.
“Điện hạ, vứt liễn!” Một hắc ảnh tóm lấy Lưu Chấp từ trên trời hạ xuống đất, hắc ảnh đeo mặt nạ ngăn trở trước người Lưu Chấp.
Nam nhân đeo mặt nạ ngẩng đầu lên trời nhìn Tư Vô Nhai, trầm giọng nói: “Điện hạ mau lui lại!”
“Ngăn hắn lại bằng mọi giá!” Lưu Chấp trầm giọng hạ lệnh.
“Vâng!”
Nam nhân đeo mặt nạ bộc phát ra khí tức quỷ dị, đạp đất phóng lên, song chưởng đánh ra chưởng ấn hùng hồn.
Tư Vô Nhai nhướng mày, không ngờ bên cạnh Lưu Chấp vẫn còn cao thủ như thế, bèn vỗ cánh lao xuống.
“Hả?”
Nam nhân đeo mặt nạ không ngờ Tư Vô Nhai lại bỏ qua hắn mà lao thẳng xuống chỗ Lưu Chấp. Tốc độ của Tư Vô Nhai quá nhanh, không hề chậm hơn tốc độ phi liễn, huống chi lúc này Lưu Chấp đã không còn phi liễn nữa.
Vù vù vù!
Cương châm đầy trời phóng tới. Nam nhân đeo mặt nạ sử dụng đại thần thông thuật tới gần Tư Vô Nhai. “Ngươi chỉ có từng ấy bản sự?” Hắn liên tục đánh ra mấy quyền vào đôi cánh Khổng Tước Linh.
Tư Vô Nhai vẫn không để ý tới hắn mà tiếp tục mượn lực lao xuống: “Cảm ơn nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận