Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 889

Mấy đạo kiếm cương sau cùng đột nhiên ầm một tiếng, chém trúng Tứ Phương Cơ, rõ ràng uy lực của chúng mạnh hơn hẳn lúc trước.
Tứ Phương Cơ lùi ra sau, Chúc Huyền nâng tay đón đỡ cũng bị đánh lui mấy chục mét.
“Sao có thể như vậy?”
Khi còn là bát diệp rưỡi, Chúc Huyền có thể lấy một địch hai, nay tiến vào cửu diệp sao có thể rơi vào thế hạ phong khi đánh với một mình Ngu Thượng Nhung?
“Ngươi chính là Chúc Huyền?” Lục Châu hào hứng nhìn Tứ Phương Cơ trong tay Chúc Huyền.
Ngu Thượng Nhung dừng tay, hạ thấp xuống né sang một bên. Ánh mắt Chúc Huyền nhìn sang Lục Châu rồi quay đầu hỏi Ngu Thượng Nhung: “Tôn sư?”
“Gia sư đã ra tay, các hạ tự giải quyết cho tốt.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Trong lòng Chúc Huyền cả kinh, đối phương là sư phụ của hai đại cao thủ, tất nhiên cũng là cửu diệp. Không nói hai lời, Chúc Huyền đánh ra song chưởng, Tứ Phương Cơ bay lên to ra thành hình khối lập phương dài mấy chục thước lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Châu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tứ Phương Cơ đang xoay tròn, vuốt râu nói: “Bảo vật hoang cấp?”
“Đây là vũ khí hoang cấp Tứ Phương Cơ. Lão tiền bối hãy cẩn thận.” Hạ Trường Thu khẩn trương nói.
Chúc Huyền điều động nguyên khí, hư ảnh loé lên xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống!
Ầm!
Lục Châu một tay vuốt râu, một tay giơ lên đỡ lấy Tứ Phương Cơ, trong lòng bàn tay xuất hiện lực lượng phi phàm. Ma Đà Thủ Ấn!
Tứ Phương Cơ không chỉ không đè ép được Lục Châu mà còn bị đẩy ngược lên.
“Hả?” Chúc Huyền lại đạp mạnh xuống.
Lục Châu sử dụng một phần tư lực lượng phi phàm. Thu!
Tứ Phương Cơ đột nhiên bị thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Lục Châu. Một cước của Chúc Huyền theo đà tiếp tục đạp xuống, mà trong tay Lục Châu lại toát ra Nghiệp Hoả.
“A?” Chúc Huyền cả kinh. Sao có thể là Nghiệp Hoả?!
Ầm! Toàn thân hắn bị đánh bay, dưới chân bị Nghiệp Hoả thiêu đốt bị thương, hắn hét thảm một tiếng.
Hai chiêu chỉ diễn ra trong tích tắc, mọi người cả kinh nhìn một màn này. Cửu diệp yếu vậy sao?
Lúc này Hạ Trường Thu mới chợt nhớ tới câu nói kia của Kỷ Phong Hành. Người này… thật sự vô địch?
Cùng lúc đó.
Ngũ đại thủ toạ trong Bình An điện, Nhân Hoà điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền kỳ điện cảm nhận được một tia nguy hiểm, bỗng dưng mở mắt.
Năm vị lão giả đồng thời thi triển đại thần thông thuật, lách mình xuất hiện. “Ai dám giương oai ở Cửu Trọng Điện?!”
Hạ Trường Thu lui lại một bước, thất thanh hô lên: “Ngũ đại thủ toạ!”
Chúc Huyền vừa hạ xuống đã được mấy tên đệ tử đón lấy, Lục Châu không thèm để ý đến bọn họ. Trừ Tư Không Bắc Thần ra, những người khác đều không làm gì được hắn.
Lục Châu cúi đầu nhìn Tứ Phương Cơ trong lòng bàn tay.
[Tứ Phương Cơ: vũ khí hoang cấp. Chủ nhân: Chúc Huyền, sau khi luyện hoá mới có thể nhận chủ và sử dụng.].
Lục Châu cất Tứ Phương Cơ đi.
Thấy cảnh này, trên mặt Chúc Huyền tràn đầy kinh hãi, chân trái truyền đến cảm giác đau đớn vì bị thiêu đốt. “Thật sự là Nghiệp Hoả?!”
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện xôn xao một mảnh, là Nghiệp Hoả?
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ nghe tiếng bàn luận của đám người, trong lòng kinh ngạc không thôi. Lần giao thủ vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, hai người hoàn toàn không nhìn thấy Nghiệp Hoả nào cả.
Không bao lâu sau, năm vị thủ toạ đã lăng không lơ lửng quan sát Lục Châu đứng bên dưới.
Chúc Huyền nhịn đau, khom người nói: “Chúc Huyền bái kiến các vị thủ toạ.”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta…” Sắc mặt Chúc Huyền khó coi nhưng không thể nói mình quá đau đớn, đường đường là cửu diệp, sau này còn trở thành một trong các thủ toạ, không thể để mất mặt mũi, bèn đáp: “Ta không sao.”
Lục Châu nhìn năm vị thủ toạ, trong lòng âm thầm tính toán. Một đánh năm cũng hơi áp lực, nếu dùng thẻ Một Kích Chí Mạng có thể xử lý hai người, còn lại ba người dùng lực lượng phi phàm và Nghiệp Hoả cũng có thể đánh bọn hắn trọng thương.
Nhưng năm người này đều là lão quái vật sống thật lâu, sao có thể không có mắt nhìn người. Bọn hắn nhìn ra được lão nhân này không đơn giản, có thể đánh bại được Chúc Huyền và vũ khí hoang cấp sao có thể là kẻ yếu.
"Bình An điện Diêu Thanh Tuyền."
"Nhân Hòa điện Triệu Giang Hà."
"Vị Ương điện Tôn Văn Xương."
"Tù Lung điện Vương Hữu Đạo."
"Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh."
Năm người xưng tên theo thứ tự. Lục Châu vuốt râu gật đầu, năm vị thủ toạ thông minh hơn Chúc Huyền và Khổng Lục nhiều. Giao tiếp với người thông minh quả nhiên thoải mái hơn hẳn.
Tuy nói kế hoạch đối phó đã có nhưng Lục Châu vẫn luôn quán triệt tư tưởng muốn thắng giặc trước phải bắt vua.
“Tư Không Bắc Thần đang ở đâu?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ câm nín.
Ban đầu hai người còn cho rằng lão tiền bối chỉ đang ra vẻ, trò ở sau lưng người khác tỏ vẻ oai phong này ai cũng đã từng làm qua. Nhưng ở trước mặt năm vị thủ toạ mà lão tiền bối còn dám gọi thẳng tên của Tư Không Bắc Thần như vậy, quả thật khiến bọn hắn phải há hốc mồm.
Thủ toạ Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh nói:
“Lão tiên sinh tu vi bất phàm, nếu là bằng hữu đến chơi, Cửu Trọng Điện cực kỳ hoan nghênh. Nhưng thân thể Điện chủ đại nhân không khoẻ, quanh năm đều phải tu dưỡng, không thể ra gặp mặt lão tiên sinh.”
Lục Châu chậm rãi nói từng tiếng: “Lão phu còn tưởng rằng các ngươi là người thông minh…”
“Lão tiên sinh đến Cửu Trọng Điện có mục đích gì?”
Nhiều năm nay Cửu Trọng Điện đang có xu hướng suy tàn, đã vậy Thiên Vũ Viện và triều đình còn không ngừng xâm chiếm, Cửu Trọng Điện không thể không cẩn thận đề phòng.
Đúng lúc này, Chúc Huyền bỗng khom người nói: “Trương thủ toạ, Vu Chính Hải chính là đồ đệ của vị tiền bối này.”
Nghe vậy, năm vị thủ toạ lập tức nhíu mày. Chuyện của Vu Chính Hải bọn hắn đều có nghe nói, chỉ là việc này đã giao cho Chúc Huyền xử lý, bọn hắn không biết rõ ràng sự tình, chỉ biết Vu Chính Hải đến từ kim liên giới.
“Lão tiên sinh đến từ kim liên giới?” Trương Thiếu Khanh hỏi. Đây là vấn đề cực kỳ quan trọng, bọn hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Lục Châu không trả lời mà lắc đầu nói: “Cửu Trọng Điện lớn như vậy, nhưng chẳng có lấy một người thông minh.”
Nói xong, Lục Châu làm ra một hành vi kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận