Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1377

Hắc bào thản nhiên nói:
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã làm chuyện không nên làm. Trước khi chết ngươi còn lời gì muốn nói?”
Đoan Mộc Sinh không hề sợ hãi mà nghi hoặc nói: “Đàn Ly Lực xuất hiện là do các ngươi làm?”
Hắc bào cũng không thèm giấu giếm, thẳng thắn đáp:
“Bọn hắn tham lam vô tri, Ly Lực có thể tịnh hoá linh hồn bọn hắn, tẩy đi tội nghiệt của hồng liên giới.”
“Đừng nói tào lao. Cái thứ này vô cùng tà môn, rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Hắc bào tu hành giả phát hiện người này thật khó câu thông, đầu óc cứng rắn như hòn đá.
“Không giáo huấn một trận, ngươi sẽ không biết mình đang nói chuyện với ai.”
Hắc bào nhấc tay, giữa không trung xuất hiện một cương ấn Đạo môn toả ra hắc quang đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
Chỉ cần một chưởng thôi đã có thể giải quyết tên rác rưởi cửu diệp này, đơn giản như giết chết một con kiến.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến. Đây là chưởng ấn Thiên Giới Bà Sa, một cửu diệp nhỏ bé như hắn không cách nào so sánh.
Hắn chỉ có thể giơ Bá Vương Thương lên chắn trước người.
Ầm!
Hai tay tê rần, Đoan Mộc Sinh hộc máu bay ra khỏi ngọn núi thi thể, rơi xuống mặt đất. Quanh năm bị đánh và đặc tính của công pháp khiến thân thể Đoan Mộc Sinh vô cùng ngoan cường.
Hắc bào tu hành giả lộ vẻ kinh ngạc, tấm tắc nói:
“Thật là một kẻ kiên cường can đảm. Nhưng đáng tiếc, suýt chút nữa kế hoạch đã bị ngươi phá hủy.”
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu lên, hai mắt bốc hoả nhìn hắc bào tu hành giả.
“Mệnh ngươi thật cứng. Thời gian có hạn, ta không rảnh chơi với ngươi.” Nói xong hắn lập tức vung ra ba chưởng ấn.
Ba chưởng chia làm ba đường đánh tới, Đoan Mộc Sinh nằm dưới đất không thể né tránh, chỉ đành thở dài một tiếng.
Ầm!
Một đạo bạch quang từ trên trời đánh xuống, vừa vặn ngăn trở ba chưởng ấn kia.
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu, phát hiện trên bầu trời có một bạch bào tu hành giả đang bay về phía mình.
“Ngươi không thể giết hắn.”
“Bạch Tháp?” Hắc bào tu hành giả kinh ngạc nói.
“Ta được Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các nhờ vả, nhất định phải đảm bảo an toàn cho người này, ngươi có thể đi rồi.”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại ta? Đồ mù loà, ta chứ không phải là Trần Vũ Vương đâu.”
Người vừa đến chính là thẩm phán giả Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh mỉm cười nói: “Ngươi có vẻ rất gấp gáp, khí tức táo bạo, tâm tình ngươi cũng thế.”
“Con mẹ nó, đừng có dông dài.”
Hắc bào tu hành giả vọt tới, hai người lập tức kịch chiến, cương khí giao thoa bắn ra đầy trời.
Đoan Mộc Sinh bò dậy, cầm lấy Bá Vương Thương, lau đi máu tươi vương trên khoé môi.
Hắn vừa định rời đi thì phát hiện đàn Ly Lực đã vượt qua khỏi ngọn núi thi thể.
Đoan Mộc Sinh cắn răng, tay cầm Bá Vương Thương vọt tới. Thương cương bộc phát, mấy chục con Ly Lực bị xuyên thủng đầu, rơi xuống ngọn núi thi thể, trở thành một bộ phận của nó.
“Đi mau.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Không đi được… Không thể để đàn Ly Lực vượt qua Kiếm Bắc quan.” Đoan Mộc Sinh chịu đựng đau đớn nói.
Nếu không phải từ nhỏ đến lớn bị Cơ Thiên Đạo thường xuyên đánh cho bầm dập, mấy chưởng vừa rồi của hắc bào tu hành giả đã đánh chết hắn.
Nhờ năng lực khôi phục của công pháp, Đoan Mộc Sinh dần lấy lại chút khí lực.
Ninh Vạn Khoảnh vừa hoá giải đòn tấn công của hắc bào tu hành giả vừa nói: “Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”
“Ngươi ngăn được hắn không?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Được.”
“Vậy ta cũng làm được. Ta đã đáp ứng thất sư đệ sẽ không để Ly Lực tiến vào trong quan.”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Vậy được. Ta thành toàn cho ngươi.”
Hắc bào tu hành giả thấy hai người kẻ xướng người hoạ, trầm giọng nói: “Các ngươi nghĩ nhiều! Chỉ là cửu diệp thì làm được gì!”
Vừa nói hắn vừa tung chưởng, hư ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên ngăn lại chưởng ấn, bạch sắc cương khí tung bay như mưa.
Hai người đánh đến bất phân thắng bại.
Đoan Mộc Sinh vẫn tiếp tục giữ vững núi thi thể, toàn thân chết lặng huy động Bá Vương Thương.
Thi thể vô số con Ly Lực bốc ra một làn khói màu tím nhạt, lững lờ bay lên không trung.
Một đêm trôi qua.
Thái Huyền chi lực của Lục Châu đã khôi phục được một nửa, tốc độ này khiến hắn rất hài lòng.
Càng sử dụng Tử Lưu Ly, Lục Châu càng phát hiện độ quý giá của nó. Rốt cuộc Diệp Chân tìm được bảo vật này ở đâu?
Sau đó, Lục Châu sử dụng Thái Huyền chi lực quan sát tình hình chiến đấu ở bốn đạo, phát hiện không có biến hoá lớn so với buổi chiều hôm qua. Giang Đông đạo thậm chí không còn chiến đấu.
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Châu nghi hoặc không hiểu, “Mục Nhĩ Thiếp và thú hoàng đang chờ cái gì?”
Suy tư mãi không có đầu mối, Lục Châu đành tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
...
Sáng hôm sau, Tư Vô Nhai đến phù văn đại điện, khom người báo:
“Sư phụ, có động tĩnh.”
“Nói đi.”
“Một lượng lớn hung thú từ Kiếm Nam đạo tiến về phía Kiếm Bắc đạo… Tương tự hung thú Sơn Bắc và Giang Bắc đạo cũng tiến về Kiếm Bắc đạo.” Tư Vô Nhai nói.
“Kiếm Bắc?”
“Quỹ tích di động của hung thú rất quỷ dị, đồ nhi cho rằng việc này có liên quan đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.”
Lục Châu nhướng mày nói: “Lão tam…”
Lam đồng nở rộ.
Khi nhìn thấy ngọn núi thi thể Ly Lực cao gần ngàn mét và Đoan Mộc Sinh người không ra người quỷ không ra quỷ, cánh tay như cỗ máy huy động Bá Vương Thương không còn chút sức sống, Lục Châu lập tức không chút do dự nói:
“Cấp tốc mở ra phù văn thông đạo đến Kiếm Bắc đạo, mang theo Đế Giang.”
Tư Vô Nhai ý thức được cái gì, cũng vội đáp: “Kiếm Bắc quan không có phù văn thông đạo.”
“Đế Giang.” Lục Châu gọi.
Đế Giang nhanh như thiểm điện từ bên ngoài bay tới. Lục Châu nhảy lên lưng nó, bay vọt ra ngoài.
Vừa lên tới không trung, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Lục Châu, mồm kêu ùng ục, ngăn trở đường hắn đi.
“Anh Chiêu?”
Tư Vô Nhai đi ra ngoài, ngẩng đầu nói: “Để đồ nhi gọi Hải Loa đến.”
“Không cần.”
Thời gian gấp gáp, huống hồ mang theo Hải Loa cũng rất nguy hiểm, tốc độ phi hành lại chậm đi nhiều.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân rời khỏi lưng Đế Giang, đáp xuống lưng Anh Chiêu. “Đi.”
Anh Chiêu giang cánh bay về phía Kiếm Bắc đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận