Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 998

Cùng lúc đó, trong Lễ Thánh điện.
“Viện trưởng, chúng ta đã phái người đến Thiên Luân sơn mạch. Trong liệt cốc phía đông sơn mạch phát hiện tung tích của Mệnh Cách thú. Nơi đó rất có thể là chỗ trú ẩn của nó.”
Các trưởng lão đều lộ vẻ mừng rỡ.
“Đúng là chuyện tốt. Đã bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc hồng liên giới xuất hiện một vị tu hành giả khai Mệnh Cách!”
“Viện trưởng, ta đề nghị chúng ta xuất phát đến Thiên Luân sơn mạch ngay bây giờ.”
“Đúng, chuyện này không thể trì hoãn!”
Các trưởng lão đều lên tiếng hưởng ứng, nhưng Dư Trần Thù lại không trả lời vấn đề này mà bình tĩnh hỏi:
“Có tin tức gì về Ngung thú ở Vân Sơn chưa?”
“Bẩm Viện trưởng đại nhân, đám trinh sát không gửi phi thư về. Người của chúng ta đã bay đến đó điều tra.”
Giản Đình Trung nói: “Muốn bắt Mệnh Cách thú loại phòng ngự không phải là chuyện dễ dàng, rất có thể nó đã bỏ trốn. Nếu vậy Mệnh Cách thú nhất định sẽ trốn về liệt cốc.”
“Vậy thì càng không thể chờ, ta đề nghị toàn bộ quân chủ lực Thiên Vũ Viện cùng xuất phát đi bắt Mệnh Cách thú.” Giản Đình Trung trầm giọng nói.
“Vậy thì không được, Thiên Vũ Viện nhất định phải có đại tu hành giả toạ trấn, không thể toàn bộ rời đi. Hiện tại kim liên giới đang xâm lấn trắng trợn, vô cùng đáng hận, nhất định phải đề phòng bọn hắn đánh lén.” Có người lên tiếng.
Dư Trần Thù vẫn trầm mặc không nói, rơi vào trầm tư.
Đám trưởng lão trong Lễ Thánh điện tranh luận một lúc vẫn không thống nhất được, mọi người bèn quay sang chờ quyết định của Dư Trần Thù.
Dư Trần Thù nói:
“Không thể lỗ mãng, trước tiên phái người đến Thiên Luân sơn mạch điều tra, phòng ngừa kế điệu hổ ly sơn. Nếu thật sự có Mệnh Cách thú xuất hiện thì chúng ta ra tay cũng không muộn.”
Các trưởng lão đều gật đầu đồng ý. Làm vậy an toàn của Thiên Vũ Viện vẫn được đảm bảo mà khả năng tóm được Mệnh Cách thú lại càng lớn. Dư viện trưởng tự thân xuất mã quả nhiên mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
Thiên Vũ Viện bắt được Tư Không Bắc Thần không dễ, đương nhiên không thể để Vân Sơn và Cửu Trọng Điện tìm cơ hội giải cứu hắn.
“Đúng rồi, Vương Sĩ Trung và bệ hạ bao giờ mới trở về?” Dư Trần Thù hỏi.
“Mấy tên thuộc hạ của Vương Sĩ Trung đã quay trở lại, nói là bệ hạ đi du sơn ngoạn thuỷ mấy ngày nữa sẽ về.”
Dư Trần Thù khẽ nhíu mày. “Điều tra đi. Vương Sĩ Trung làm người rất cẩn thận, sao có thể tuỳ tiện đồng ý để tiểu hoàng đế đi du sơn ngoạn thuỷ.”
“Vâng.”
“Hôm nay tới đây thôi, việc này không được để lộ ra ngoài.” Nói xong Dư Trần Thù chắp tay sau lưng rời khỏi Lễ Thánh điện.
Giản Đình Trung và Khâu trưởng lão cùng theo sau.
...
Trên Vân Sơn.
Thấy Lục Châu và các sư huynh đã trở về, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội chạy ra đón. “Sư phụ!”
Lục Châu nhìn hai nàng, phát hiện khí tức cả hai đều đã thay đổi. “Đột phá rồi?”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Nhờ có sư phụ, đồ nhi đã tấn thăng bát diệp, Hải Loa sư muội là tam diệp đỉnh phong.”
Nhiếp Thanh Vân tấm tắc khen: “Tuổi còn trẻ mà đã là Nguyên Thần cảnh bát diệp, tiền đồ vô lượng!”
Tu hành giả thiên tài trên Vân Sơn có không ít, nhưng người có thể so sánh với hai nàng hoàn toàn chẳng có lấy một người.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Đây cũng là tác dụng của Vạn Thế Sư Biểu.
Lúc này, đám người Mạnh Trường Đông, Lý Vân Tranh, Hạ Trường Thu, Vu Vu, Kỷ Phong Hành và trưởng lão Vân Sơn cũng lục tục kéo tới.
“Lục tiền bối đại triển thần uy đánh giết Ngung thú, thật khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt.”
“Chúc mừng Lục tiền bối thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm.”
“Chỉ là một con Mệnh Cách thú, không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp.
Mạnh Trường Đông nói: “Lục tiền bối, ta có lời này không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Lai lịch của Ngung thú hết sức đặc thù, ta đã quan sát địa hình bốn phía, đồng thời chiếu theo lộ tuyến phi hành của nó mà dò ngược ra, rốt cuộc có một phát hiện.”
“Phát hiện gì?”
“Ta hoài nghi Ngung thú đến từ Thiên Luân sơn mạch.” Mạnh Trường Đông nghiêm túc đáp.
Mọi người cả kinh. Vu Chính Hải bèn hỏi: “Ý của ngươi là… ở đó có thể có nhiều con Mệnh Cách thú khác đang tồn tại?”
“Không sai.” Mạnh Trường Đông chậm rãi nói, “Trong hai ngàn năm trở lại đây, việc khai Mệnh Cách trở nên khó khăn hơn trước rất nhiều. Chẳng ai biết nguyên nhân vì sao, Thiên Vũ Viện quy kết việc này là do thiên địa ràng buộc.”
“Nói về Mệnh Cách thú thì Mệnh Cách Chi Tâm là thứ mà mọi tông môn đều khao khát có được. Cường giả thập diệp muốn khai Mệnh Cách phải có Mệnh Cách Chi Tâm. Chỉ tiếc trong hai ngàn năm qua không có con hung thú nào thoả mãn được điều kiện này. Ta không biết vì sao bây giờ Ngung thú lại xuất hiện, nhưng một khi đã đến tất nó phải có hang ổ.”
“Động tĩnh Ngung thú gây ra quá lớn, hẳn là rất nhiều người có thể tính ra nó đến từ Thiên Luân sơn mạch. Các đại tông môn nhất định sẽ đến đó để tìm kiếm Mệnh Cách thú.” Mạnh Trường Đông cao giọng nói. “Tu vi Lục tiền bối khó lường, nếu bây giờ ngài đến Thiên Luân sơn mạch thì sẽ không ai dám tranh Mệnh Cách Chi Tâm với ngài.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong bụng lại đang nghĩ, lực lượng phi phàm đã dùng hết, lão phu có muốn đi cũng không được.
“Dư Trần Thù cũng sẽ đi?” Lục Châu hỏi.
“Hẳn là vậy. Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu Mệnh Cách rất nhiều năm, tìm kiếm Mệnh Cách thú khắp chân trời góc bể, thậm chí còn phái người đến các đại sâm lâm và Vô Tận Hải. Cơ hội tốt như vậy Dư Trần Thù chắc chắn sẽ không từ bỏ. Với tu vi của Lục tiền bối, ngài có thể nhân cơ hội này đến Thiên Luân sơn mạch đánh bại Dư Trần Thù.”
Chuyện này…
Lục Châu đột nhiên cảm giác át chủ bài của mình quá ít, đặc biệt là sau khi gặp phải loại đối thủ khó chơi như Diệp Chân.
Dư Trần Thù đương nhiên sẽ không kém hơn Diệp Chân. Nếu không có lực lượng phi phàm, Lục Châu và Dư Trần Thù là kẻ tám lạng người nửa cân. Dư Trần Thù lại có Cứu Thiên Viện, trong tay chắc chắn có không ít thủ đoạn bảo mệnh.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?
Đương nhiên Lục Châu cũng không sợ hắn. Chẳng qua Lục Châu cảm thấy muốn bắt Dư Trần Thù thì phải ra tay trong hoàn cảnh chắc chắn phần thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận