Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1507

Đoan Mộc Sinh và Qua Nhĩ kịch đấu mấy trăm hiệp, dù Đoan Mộc Sinh có thể áp chế đối phương nhưng lại không cách nào đánh giết hắn.
Lúc này, năm tên Quán Hung cao lớn cũng vọt tới, sáu tên đồng thời bao vây Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh lấy một địch sáu vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không tiến lên hỗ trợ mà lăng không quan sát.
Trong Ma Thiên Các, không ai khắc khổ chăm chỉ hơn Đoan Mộc Sinh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quá ít. Đối với Đoan Mộc Sinh mà nói, đây là cơ hội tốt để ma luyện sinh tử chiến.
"Liệu Nguyên Bách Kích!"
"Điệp Lãng Thiên Trọng!"
Thương cương đánh ra ồ ạt không ngừng nghỉ như cuồng phong vũ bão. Đám người nhìn mà hoa cả mắt.
“Tam sư huynh… không mệt sao?” Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nhìn, tiểu Hỏa Phượng đậu trên vai nàng cũng thò đầu ra nhìn trộm.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Tam sư đệ quanh năm luyện tập thương thuật với bốn vị trưởng lão. Từ sau khi Hoa trưởng lão có được Tứ Phương Cơ, lực phòng ngự đại tăng. Nếu bàn về kinh nghiệm tấn công đối thủ có lực phòng ngự cao thì chúng ta không ai bằng hắn.”
Vu Chính Hải cũng gật đầu đồng tình: “Nói rất đúng. Chỉ là ta không ngờ trong khoảng thời gian này tam sư đệ lại tiến bộ nhanh đến thế.”
Tiểu Diên Nhi nhìn cuộc chiến trước mặt, nghi hoặc nói: “Vậy tam sư huynh có thắng được không?”
“Việc này…”
Chỉ có thể nói Đoan Mộc Sinh sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng muốn thắng cả sáu tên Quán Hung thì độ khó rất lớn.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng gọi ra Vị Danh Kiếm.
“Thẻ Nhược Điểm.”
Hiện tại dùng Thẻ Nhược Điểm vô cùng có lời, không chỉ tìm ra nhược điểm của một mình Qua Nhĩ mà nhược điểm của toàn bộ chủng tộc Quán Hung đều lộ ra.
Quả nhiên, tại khu vực dưới nách ba tấc của Quán Hung hiện ra một điểm đỏ. Có tên hiện ra đến hai hoặc ba điểm đỏ.
Lục Châu thừa cơ bay tới. “Lui ra.”
Đoan Mộc Sinh lăng không lui lại. Cùng lúc đó năm đạo cương ấn quang trụ cũng bắn tới.
Vị Danh Kiếm biến thành thuẫn, ngăn trở toàn bộ quang trụ.
Đoan Mộc Sinh khôi phục lại như trước, nói: “Sư phụ, xin cho đồ nhi thêm một chút thời gian, đồ nhi nhất định có thể tìm ra nhược điểm của bọn hắn.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vi sư không phải không tin ngươi, mà là chúng ta không cần phải lãng phí thời gian vào bọn hắn.”
Vị Danh Thuẫn biến thành Vị Danh Thương dài đến mười trượng, quang mang lấp loé.
“Nhìn kỹ.”
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, vọt vào giữa đám Quán Hung. Thương cương rợp trời xuất hiện, còn hoa mắt hơn của Đoan Mộc Sinh nhiều.
“Thương thuật.”
“Sư phụ rất ít khi dùng thương thuật, không ngờ tao nghệ về thương thuật của người lại cao đến thế.”
Mỗi một thương cương đều chuẩn xác đâm vào vị trí dưới nách ba tấc, thế như lôi đình!
Phanh phanh phanh…
Đám Quán Hung không ngờ tốc độ lão giả lại nhanh như vậy, cả sáu tên đều bị thương cương đánh bay, rơi lộp độp xuống đất.
Chiến đấu kết thúc. Trấn Thọ Khư lại rơi vào yên tĩnh.
Đám người Ma Thiên Các đã quá quen với tình cảnh này, không lấy làm bất ngờ.
“Thương thuật này tên là Phá Trận Tử. Xem rõ ràng chưa?” Lục Châu quay đầu hỏi Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh mừng rỡ gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Tiếng vỗ tay của Khổng Văn đột ngột vang lên. Đám người quay đầu nhìn hắn.
Khổng Văn xấu hổ gãi đầu nói: “Thật xin lỗi, ta… ta không nhịn được.”
Rắc !
Thân thể đám Quán Hung tựa như tảng đá vỡ ra thành bã vụn.
Liên tục 5 thông báo hiện lên. [Ting ! đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.].
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu cảm thấy nghi hoặc. Chủng tộc thưởng thêm là cái gì?
Vì sao khi giết hung thú lại không có địa giới thưởng thêm và chủng tộc thưởng thêm?
Thật là kỳ quặc, logic của Hệ thống có vấn đề nha.
Dưới mặt đất chỉ còn lại một tên Quán Hung cuối cùng chưa chết, hắn thoi thóp nằm ngửa nhìn vị lão giả có thể nhẹ nhõm đánh phá tầng phòng ngự của Quán Hung với vẻ kinh hãi.
Đám người đi tới quan sát, lấy làm kỳ lạ.
“Đây đâu phải nhân loại, rõ ràng là quái vật…”
Thi thể của Quán Hung bên ngoài có da như con người, nhưng kết cấu bên trong lại toàn màu xanh, ngay cả máu cũng có màu xanh, kỳ lạ là máu rất ít, tựa như chỉ là dầu bôi trơn kết nối các phần cơ thể.
“Sư phụ, người làm sao phá vỡ được phòng ngự của bọn hắn?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Dưới nách ba tấc là điểm chí mạng, bọn hắn không có Mệnh Cách, không có pháp thân.”
“Thì ra nhược điểm nằm ở đó, như vậy chẳng phải đâm một cái là chết ngay sao?” Minh Thế Nhân tò mò nói.
“Ông trời vẫn rất công bằng.” Lục Châu lắc đầu nói, “Phòng ngự của Quán Hung cực cao, muốn phá vỡ điểm chí mạng không hề dễ dàng. Hơn nữa, điểm chí mạng của bọn hắn không chỉ có một chỗ… Nhìn nơi này.”
Lục Châu chỉ vào phần dưới nách tên Quán Hung còn sót lại, tiếp tục nói: “Dưới nách ba tấc của kẻ này có đến bốn điểm chí mạng.”
Tên Quán Hung kia vừa nghe vậy, con ngươi co rụt lại tựa như nhìn thấy quái vật, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
“Ta nhớ ra rồi!” Khổng Văn đột nhiên hô lên, vỗ đùi một cái, “Lời Các chủ nói giống hệt như trong cổ tịch ghi chép!”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái: “Có thể đừng đột ngột la lớn như vậy không, làm ta giật mình nè!”
“Xin lỗi xin lỗi, kìm lòng không được.”
Khổng Văn nhìn Lục Châu, càng cảm thấy Các chủ quả nhiên là sâu không lường được.
“Điểm chí mạng này tương đương với số lượng Mệnh Cách của nhân loại, phải đánh giết toàn bộ mới chết. Nơi này có đường vân, hẳn là do hắn cố ý ẩn tàng.” Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra phóng tới.
Xoẹt.
Khu vực nách hiện ra rõ ràng. Mọi người nhìn thấy bên dưới có bốn cái vòng tròn, không quá ngay ngắn nhưng đều cách nách ba tấc.
“Lợi hại, lợi hại. Việc này ta cũng không biết, tứ tiên sinh đúng là học rộng tài cao.” Khổng Văn chắp tay nói.
“Chuyện nhỏ, ta cũng được coi là người có kiến thức rộng rãi.” Minh Thế Nhân vỗ bả vai Khổng Văn.
“Ta đã phát hiện ra.” Khổng Văn gật đầu.
Minh Thế Nhân hớn hở nói: “Ngươi thật là thú vị, ta thích nhất người thành thật như ngươi. Xem vũ khí của ta không? Tên nó là Ly Biệt Câu, được Thiên Vũ Viện dùng ba viên Hoả Linh Thạch đoán tạo hết mười lăm ngày, lại dùng thuần hoả chiết xuất, hao phí thêm ba trăm cân tinh thiết mới nâng lên hồng cấp đó. Sao hả, đẹp không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận