Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1713: Tạo hoá trêu ngươi

Trải qua nửa ngày tiếp xúc, Lục Châu cảm thấy Trần Phu không giống loại người đó.
“Đây chính là Tử Lưu Ly chân chính.” Nói xong Lục Châu cầm lại Tử Lưu Ly.
Trần Phu theo bản năng vươn tay: “Vật này…”
“Thánh nhân còn muốn xem?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Trần Phu đương nhiên muốn được xem tiếp, nhưng đồ vật này là của người khác, hắn không muốn tỏ ra tham lam, bèn ra vẻ cao thâm nói: “Thì ra đây chính là Tử Lưu Ly.”
“Ngươi là Thánh nhân, hẳn sẽ có phán đoán của mình.” Lục Châu nói.
“Không thể nào, không thể nào!” Khâu Vấn Kiếm bò tới, lắc đầu liên tục, “Tử Lưu Ly là do ta lấy được từ trong bí ẩn chi địa, không thể nào là giả được. Ta dám thề viên Tử Lưu Ly của ta là đồ thật!”
“Ý ngươi là Tử Lưu Ly của lão phu là đồ giả?” Lục Châu nhìn Khâu Vấn Kiếm.
Yến Mục cảm thấy vô cùng hả giận. Hồi tưởng lại dáng vẻ tiểu nhân của Khâu Vấn Kiếm, giờ lại thấy bộ dạng chật vật của hắn, tâm tình Yến Mục trở nên thư thái.
Xem Thánh nhân trị ngươi thế nào!
Khâu Vấn Kiếm nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói: “Không thể dựa vào hình thể lớn nhỏ hay độ sáng để phân biệt thật giả. Ta nghe nói muốn phân biệt Tử Lưu Ly thật hay giả chỉ cần cho chúng nó va chạm với nhau, đồ giả sẽ hiện nguyên hình!”
Trần Phu nghi hoặc: “Va chạm?”
“Trong Tử Lưu Ly có thiên địa chi lực, đồ giả tuyệt đối không thể có, sau khi va chạm sẽ biết ngay thôi!” Khâu Vấn Kiếm nói.
Trần Phu quay đầu nhìn Lục Châu, việc này phải xem thái độ của hắn.
Trần Phu cảm thấy cả hai viên đều rất thật, chứng tỏ người làm giả có trình độ rất cao, đủ để lừa gạt cả Thánh nhân. Trước khi phân biệt được thật giả, Trần Phu sẽ không phát biểu ý kiến.
Lục Châu hừ một tiếng, liếc nhìn Khâu Vấn Kiếm: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn lại lấy Tử Lưu Ly ra, đặt xuống hộp gấm rồi nói với Hoa Dận: “Vì lý do công bằng, ngươi làm đi.”
Trần Phu gật đầu.
Hoa Dận tiến lên cầm lấy hai khối ngọc lưu ly. Bản thân hắn có tu vi chân nhân, nhưng lại không cách nào phân biệt được cỗ năng lượng đặc thù nào là thật.
Loại năng lượng này có thể khiến tốc độ tu hành tăng nhanh, tinh thần và thể xác người sử dụng đều thoải mái, đúng là bảo vật hiếm có.
Nhưng đồ giả thì vẫn là đồ giả, phải phân biệt rõ ràng.
Tay trái Hoa Dận cầm Tử Lưu Ly của Lục Châu, tay phải cầm Tử Lưu Ly của Khâu Vấn Kiếm, hai tay đập mạnh vào nhau. Ầm!
Hai cỗ năng lượng va chạm, ông ông rung động, quang mang trên Tử Lưu Ly bên trái nở rộ đến loá mắt, năng lượng hình thành một vòng xoáy thôn phệ toàn bộ năng lượng bên khối Tử Lưu Ly còn lại, hoà thành một thể.
Vòng xoáy từ từ khép lại, bị hút vào trong Tử Lưu Ly bên trái.
Viên Tử Lưu Ly bên phải trở nên ảm đạm, quang mang tiêu tán. Soạt. Nó hoá thành bột mịn, phiêu tán trong không trung.
Trái lại viên Tử Lưu Ly của Lục Châu không chỉ không vỡ mà còn toả ra quang mang rực rỡ hơn trước.
Hoa Dận hiểu rõ, cung kính dâng Tử Lưu Ly lên trả lại cho Lục Châu.
Khâu Vấn Kiếm không tin nổi một màn này, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, dưới chân chảy ra một dòng nước ấm…
Trần Phu vung tay áo nói: “Ném ra ngoài.”
“Vâng.”
Hoa Dận cảm thấy xử lý như vậy là quá nhẹ, bèn hỏi: “Sư phụ, kẻ này mang đồ giả đến lừa gạt người, đây là tội đại bất kính, chỉ ném hắn ra thôi sao?”
“Ngươi tự xử lý là được.” Trần Phu nói.
Đại thánh nhân như hắn lười quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, tâm tình vui vẻ đều bị viên Tử Lưu Ly giả đánh bay hết, chẳng khác nào nói hắn không có nhãn lực, thật sự rất mất mặt.
Hoa Dận gật đầu, xách Khâu Vấn Kiếm lên như gà mẹ xách gà con.
Khâu Vấn Kiếm cầu xin tha thứ: “Thánh nhân thứ tội, Thánh nhân thứ tội, người không biết không có tội mà! Ta thật sự không biết đó là đồ giả…”
Thanh âm của hắn càng lúc càng xa rồi biến mất.
Lục Châu cảm nhận được Tử Lưu Ly lại mạnh lên không ít, lập tức cất kỹ.
“Ngươi là đại thánh nhân, sẽ không đuổi tận giết tuyệt hắn chứ?”
Trần Phu nói: “Hoa Dận làm việc luôn có chừng có mực.”
Lục Châu lắc đầu: “Nhưng lại không biết lớn nhỏ.”
Trần Phu cạn lời.
Tuy rất mất mặt nhưng Trần Phu vẫn muốn tỏ ra độ lượng nên không tiện nói gì.
“Tử Lưu Ly trân quý như vậy, làm sao ngươi có được?” Trần Phu tò mò hỏi.
“Lão phu tiến vào bí ẩn chi địa.”
Trần Phu khẽ gật đầu: “Đúng là tạo hoá trêu ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Yến Mục: “Ngươi là môn chủ Lạc Hà Môn?”
Yến Mục cố nén tâm tình kích đột, gật đầu nói: “Vâng.”
Trần Phu gật đầu: “Lạc Hà Sơn là nơi rất tốt.”
Yến Mục nghe không hiểu thâm ý trong đó, chỉ biết gật đầu phụ hoạ: “Vâng vâng vâng… nếu Thánh nhân có thời gian rảnh, lúc nào cũng có thể đến hàn xá làm khách…”
Trần Phu dời mắt, nhìn sang Lục Châu: “Xưa nay ta đều không tin vào may mắn, ngươi có được Tử Lưu Ly tất nhiên thủ đoạn không ít… Xưng hô như thế nào?”
Cho đến bây giờ Trần Phu còn chưa biết tên tuổi của Lục Châu.
“Lão phu họ Lục, đến từ Ma Thiên Các ở kim liên giới.”
Yến Mục nhìn Lục Châu, hình tượng của Lục Châu trong mắt hắn lại yếu đi một phần.
Quy củ của tịnh đế thanh liên là không qua lại với ngoại giới, đây là do Trần đại thánh nhân định ra, mấy vạn năm qua chưa từng thay đổi. Sáu vị chân nhân Đại Hàn cũng tuân thủ quy củ này. Đột nhiên có tu hành giả kim liên giới đến đây, người như Yến Mục khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.
Trần Phu thở dài một tiếng: “Ngoại giới rốt cuộc vẫn đến.”
Lục Châu nói: “Con người đều thích lưu lại thứ gì đó để tưởng niệm, tựa như nam nhân ngoài miệng nói một lòng một dạ nhưng vẫn lén lút nhớ thương cô nương nhà bên.”
Yến Mục tỏ vẻ không hiểu.
“Ý lão phu là nói phù văn thông đạo.” Lục Châu nói bổ sung.
Trần Phu không hề phủ nhận: “Thiên hạ vốn là một thể, vĩnh viễn cũng không thể đoạn tuyệt hoàn toàn.”
Lục Châu gật đầu tán đồng. Thật vất vả mới tìm được một vị thánh nhân, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Lục Châu hỏi: “Hôm nay đến đây, ngoại trừ hỏi về Phục Sinh Hoạ Quyển, lão phu còn muốn thỉnh giáo một việc.”
Trần Phu liếc mắt nhìn Lục Châu. Thái độ nãy giờ của ngươi là “thỉnh giáo”?
Bạn cần đăng nhập để bình luận