Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1371

Chư Hồng Cộng bay về bên cạnh Lục Châu, hai tay dâng viên Mệnh Cách Chi Tâm lên: “Sư phụ, bảo bối của người nè.”
Triệu Hồng Phất câm nín.
Lục Châu nhìn lướt qua viên Mệnh Cách Chi Tâm có cùng cấp bậc với Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương, có thể cung cấp hai ngàn năm thọ mệnh.
Cũng là Mệnh Cách Chi Tâm cao giai mà hắn cần trong giai đoạn này.
“Cầm cẩn thận.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
“Hửm?” Lục Châu nghiêm sắc mặt, giọng trầm xuống khiến Chư Hồng Cộng trong nháy mắt trở nên ỉu xìu.
Chư Hồng Cộng mất mát nói: “Ý của đồ nhi là, tạ ơn sư phụ đã cho phép đồ nhi cất giữ Mệnh Cách Chi Tâm giùm người.”
Sư phụ thật là keo kiệt.
Người đã là mười hai Mệnh Cách còn keo đến vắt cổ chày ra nước.
Đám hung thú như rắn mất đầu cũng bị động tĩnh khổng lồ thu hút, lập tức quay đầu nhìn lại.
Thời gian một chung trà qua đi, đại quân hắc liên đã tiến đến gần, đông như thuỷ triều ập tới, ước chừng có hơn vạn tu hành giả.
Chư Hồng Cộng vỗ ngực nói:
“Đừng hoảng hốt, năm đó sư phụ ta đuổi hơn vạn người thập đại danh môn chạy trốn trối chết… chuyện nhỏ thôi.”
Nếu không phải có nhiều người đang nhìn, Lục Châu đã đạp cho hắn một cước.
Thử mà có một mình lão phu coi, lão phu đã xách quần chạy tám hướng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đám người thủ thành lại tin là thật. Nhất là sau khi nhìn thấy Lục Châu hời hợt tung chưởng giết chết Hổ Giao, bọn họ càng tin tưởng vào năng lực của hắn.
Rốt cuộc tu hành giả hắc liên đã đến cách tường thành trăm mét, xếp thành một hàng ngang thật dài.
Ô !
Trong đó có một hắc bào tu hành giả cầm thứ gì đó thổi vang, âm thanh truyền đi bốn phương tám hướng.
Đám hung thú bên dưới như được người hướng dẫn, nhao nhao nhìn về phía tường thành, trong mắt lộ hung quang.
Đồ vật này dường như có thể hiệu lệnh hung thú hành động.
“Ai là tướng thủ thành? Ta khuyên các ngươi bó tay chịu trói để không trở thành thức ăn trong miệng hung thú.” Người kia buông đồ vật xuống, cao giọng nói.
Lục Châu không để ý đến hắn mà tiếp tục thôi động Tử Lưu Ly.
Cho dù Tử Lưu Ly có hiệu quả kinh người, nhưng dưới trạng thái không chuyên tâm lĩnh hội, muốn khôi phục Thái Huyền chi lực cũng phải tốn mất ba ngày.
Địch nhân đã ở trước mắt.
Chư Hồng Cộng lau đi máu tươi bên khoé miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi xin xuất chiến.”
“Đừng gấp gáp, trước phải xác minh thực hư.”
“Vâng.”
Lục Châu thừa dịp này, xem lại số lượng điểm công đức. Còn hơn năm trăm ngàn điểm và một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, 10 điểm may mắn, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Xem ra nước tới chân mới nhảy cũng không được vật gì tốt.
Lục Châu lại yên lặng rút thưởng mười lần nhưng cũng chẳng đạt được phần thưởng gì.
Thôi vậy, lần này không cần sử dụng thẻ đạo cụ!
Lúc này Chư Hồng Cộng đã bay ra ngoài tường thành, đứng đối diện với đám người hắc liên.
“Một đám đần độn, Giang Đông thành không phải là nơi để các ngươi thể hiện. Tranh thủ thời gian cút cho lão tử!” Chư Hồng Cộng vừa mở miệng đã chửi om sòm.
Đám người nghẹn họng.
Hắc bào tu hành giả đứng ở giữa nói: “Xưng tên đi.”
Chư Hồng Cộng đáp: “Lão tử là cha ngươi!”
Lục Châu chỉ muốn đưa tay lên che mặt. Biết vậy nên mang theo Tư Vô Nhai nha!
Hắn quay đầu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch thấp giọng hô một tiếng, đến bên người Lục Châu. Trong miệng nó phun ra từng đạo sương mù, nhanh chóng bổ sung Thái Huyền chi lực.
Không chỉ có Thái Huyền chi lực được lấp đầy mà ngay cả lực lượng Mệnh Quan cũng được Bạch Trạch hồi phục hoàn toàn.
So với các toạ kỵ khác, Lục Châu vẫn ưa thích Bạch Trạch nhất.
Hắn nhìn lại bảng Hệ thống, quả nhiên thấy Bạch Trạch đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
“Đi thôi.”
Những toạ kỵ có lực chiến đấu siêu cường đều không có mặt. Cùng Kỳ đi tử liên với Minh Thế Nhân, Bệ Ngạn đang trông coi Ma Thiên Các, những toạ kỵ còn lại đều có lực chiến giới hạn.
“Thứ không biết tốt xấu. Sắp chết đến nơi còn dám to mồm.”
Hắc bào tu hành giả nâng vật kia lên đặt bên miệng, thổi ra âm thanh trầm thấp nghẹn ngào.
Âm thanh quanh quẩn khắp chiến trường, toàn bộ hung thú và hải thú đều xao động, ồ ạt tập kích vào tường thành như không muốn sống nữa, đại địa rung động kịch liệt.
Đám người hắc liên vẫn đứng yên trên không trung, không một ai động đậy, lạnh lùng nhìn đám hung thú kém thông minh tiến lên chịu chết.
Lục Châu nói: “Lão phu tiễn hắn quy thiên.”
Tay trái nâng lên, Vị Danh Cung xuất hiện.
Ông !
Một tiễn cương dài đến mấy trượng hiện ra, toàn thân toả kim quang lóng lánh.
Thấy cảnh này, tu hành giả dẫn đầu không khỏi nghi hoặc: “Hả?”
“Lý đại nhân, là tu hành giả kim liên giới.”
“Mặc kệ hắn, cứ làm việc theo kế hoạch. Nếu hắn thật là Các chủ Ma Thiên Các thì càng tốt.” Người được gọi là Lý đại nhân lạnh nhạt nói.
Cùng lúc đó.
Tu hành giả hồng liên đã bắt đầu chống cự đám hung thú bay lên tường thành, đồng thời nghĩ biện pháp đánh giết bầy hung thú đang không ngừng va chạm vào chân tường.
Lục Châu không để ý đến, đám hung thú đó để mấy người Chư Hồng Cộng đối phó là đủ.
Tay phải Lục Châu kéo động tiễn cương, nhắm thẳng vào Lý đại nhân, đồng thời truyền âm nói:
“Trong mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi tầm mắt lão phu. Nếu không lão phu tiễn ngươi quy thiên.”
Thanh âm hùng hậu như thuỷ triều lăn lộn tới. Đám tu hành giả thủ thành tinh thần đại chấn, sĩ khí lại lần nữa tăng vọt, tiếng kèn lệnh thổi vang rung trời.
Theo tiếng kèn lệnh, tu hành giả ở ba cổng thành khác cũng đồng loạt phản công.
Tên Lý đại nhân lắc đầu nói:
“Kế hoạch thanh trừ đã được khởi động, nếu ta là ngươi thì đã dùng phù văn thông đạo đào tẩu. Thú hoàng đã tới, tận thế giáng lâm. Cho dù Lục lão ma tự mình đến đây cũng phải bó tay chịu trói.”
Bọn hắn không nhìn rõ bộ dạng lão nhân vì khoảng cách khá xa. Nhưng cho dù có phải là Lục lão ma hay không thì bọn hắn vẫn sẽ làm việc theo kế hoạch.
Lục Châu buông tay, tiễn cương tráng kiện chói mắt bắn ra.
Phanh!
Tiễn cương như sao băng vạch phá bầu trời, bay về phía đám hắc bào tu hành giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận