Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1314

Đến Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách còn phải ngoan ngoãn giao ra Lam Thuỷ Tinh, mười hai Mệnh Cách như ngươi còn muốn đàm phán? Định dựa vào đám người giá áo túi cơm ngoài kia để đối kháng cường địch sao?
Mi mắt Hắc Hoàng giật liên hồi. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
“Thôi được, vậy trẫm thành toàn cho ngươi.”
Hắn đứng lên đi vào trong nội viện, một lát sau quay trở về đại điện, trong tay cầm một hộp gấm đưa cho Lục Châu.
Lục Châu mở hộp gấm ra, viên Lam Thuỷ Tinh xanh thẳm như bầu trời an tĩnh nằm trong hộp.
“Ngươi lấy được nó ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Manh mối để tìm được những phần khác rất ít, Hắc Hoàng lấy được một phần hẳn là cũng có manh mối đáng giá.
“Tử liên giới.” Mục Nhĩ Thiếp đáp.
Tư Vô Nhai bừng tỉnh đại ngộ. Tử liên giới bị vương đình và Hắc Tháp nuôi nhốt, có đoạt được vật này cũng không có gì bất ngờ.
Tư Vô Nhai hỏi: “Nơi đó nằm ở đâu?”
“Ngồi Không Liễn bay về hướng tây, vượt qua Vô Tận Hải mười vạn dặm sẽ đến.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Có phù văn thông đạo không?” Tư Vô Nhai hỏi tiếp.
“Đó là đương nhiên.”
Tư Vô Nhai khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi nguyện đi tới tử liên giới tìm Lam Thuỷ Tinh về cho sư phụ.”
“Việc này để sau này tính.” Lục Châu phất tay.
“Vâng.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh.
[Pháp thân thứ hai, tập hợp Lam Thuỷ Tinh được 3 phần 9.].
Thêm một phần của quốc sư Đại Minh Công Tôn Viễn Huyền thì Lục Châu có tổng cộng bốn phần.
Còn lại ba phần ở chỗ Tiêu Vân Hoà, hai phần không rõ tung tích.
Lục Châu phất tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn màu đồng cổ.
“Vật này có tên là Minh Vương Giới, ít nhất là hoang cấp, ngươi là đế vương, nó rất thích hợp với ngươi, xem như đây là quà đáp lễ cho Lam Thuỷ Tinh.”
[Minh Vương Giới: phẩm cấp không rõ, có thể tăng lực chiến đấu lên trong một khoảng thời gian.].
Sắc mặt Mục Nhĩ Thiếp cứng lại. “Đây là đồ vật của thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên?”
“Ngươi biết lai lịch của nó?”
“Vật này có thể tăng lực chiến lên gấp đôi, tăng tiềm năng chiến đấu trên diện rộng, Lục các chủ thật sự nguyện ý tặng vật này cho trẫm?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Ngươi thích là tốt rồi, lão phu còn tưởng là ngươi ghét bỏ nó… Từ giờ trở đi, nó thuộc về ngươi.”
Mí mắt Mục Nhĩ Thiếp lại giật giật, nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đa tạ Lục các chủ.”
Có được Lam Thuỷ Tinh, Lục Châu không dự định tiếp tục lưu lại ở đây.
Mục Nhĩ Thiếp cười nói: “Lục các chủ, Ma Thiên Các và vương đình xem như là không đánh không quen biết, sau này mong đôi bên cùng chiếu cố lẫn nhau.”
“Việc nhỏ.” Lục Châu đạm mạc nói, “Lão phu thích người thức thời, ngươi xứng đáng làm đế vương của Đại Viên vương đình.”
Nói xong, Lục Châu xoay người rời khỏi đại điện.
Lục Thiên Sơn bái Mục Nhĩ Thiếp một cái tượng trưng rồi đi theo Lục Châu ra ngoài.
“Tiễn Lục các chủ.” Mục Nhĩ Thiếp vội vàng nói.
“Không cần.” Lục Châu ra khỏi đại điện, đạp không bay lên không trung, cùng Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn rời khỏi vương đô.
Lúc này, gương mặt tươi cười của Mục Nhĩ Thiếp rốt cuộc cũng xụ xuống.
Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, nghẹn lời không nói được một câu.
“Bệ hạ bớt giận…”
“Lam Thuỷ Tinh mà trẫm khổ sở tìm kiếm bây giờ không còn nữa rồi!” Hắc Hoàng khó chịu vô cùng.
“Hầy, bệ hạ đừng nên tự trách. Lục các chủ nói đúng, ngài giữ lại vật đó cũng chẳng để làm gì, đổi được Minh Vương Giới xem như phát huy giá trị cuối cùng của nó.” Trương công công an ủi.
“Minh Vương Giới?”
Mục Nhĩ Thiếp nâng tay phải lên, trên ngón áp út cũng đang đeo một chiếc nhẫn, chẳng qua chiếc nhẫn này có màu xanh biếc.
Bàn tay cầm Minh Vương Giới siết chặt lại. Rắc !
Chiếc giới chỉ màu xanh trên ngón áp út sáng lên, quang mang từ hai biến thành một. Minh Vương Giới màu nâu lập tức hoá thành bã vụn.
Trương công công nghẹn họng.
“Minh Vương Giới thật sự đang nằm trong tay trẫm!” Mục Nhĩ Thiếp tiện tay vung lên, bã vụn rơi lả tả xuống đất.
Trương công công tròn mắt nhìn bã vụn dưới đất. “Là… giả?”
Tu vi Trương công công không bằng Hắc Hoàng nhưng cũng có chút nhãn lực. Chiếc nhẫn Minh Vương Giới màu nâu kia nhìn thế nào cũng không giống đồ giả, bèn khom người nhặt đống bã vụn lên, kiểm tra thật kỹ.
Trên bã vụn còn sót lại chút trận văn ẩn chứa năng lượng, xét theo phẩm chất thì đây cũng là một kiện bảo vật không tệ.
Hắn len lén quay đầu lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hắc Hoàng.
“Bệ hạ, Ma Thiên Các đúng là bắt nạt người khác! Không ngờ lại dùng nhẫn giả để lừa gạt lấy đi Lam Thuỷ Tinh.”
Mục Nhĩ Thiếp liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cẩu nô tài, lúc hắn ở đây sao không thấy ngươi nói gì? Hắn vừa đi, ngươi mắng để cho ai nghe?”
Trương công công cười làm lành nói: “Thần chỉ muốn xả giận thay cho bệ hạ thôi mà.”
Mục Nhĩ Thiếp thở dài một tiếng:
“Trẫm cũng chỉ dám nói sau lưng hắn mà thôi.”
Làm đến vị trí này, Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên rất biết nhìn người.
Trên người Mục Nhĩ Thiếp ẩn chứa đủ các ưu khuyết điểm mà một vị đế vương nên có đủ tàn nhẫn, nên vô tình thì vô tình, làm việc nhanh gọn đanh thép, không do dự thiếu quyết đoán, có con mắt nhìn đại cục, có thể chịu được áp lực mà người thường không cách nào chịu nổi.
Hắn có thể trở mặt giết công thần năm xưa Lục Thiên Sơn, cũng có thể cúi đầu khom lưng với Ma Thiên Các.
Tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp, Lam Hi Hoà nghe nói cũng ăn thiệt thòi không ít, Hắc Diệu liên minh thì làm rùa đen rút đầu không dám ngoi lên. Lúc này mà đối địch với Ma Thiên Các là hành vi vô cùng thiếu sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận