Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 370: Vô kiếm thắng hữu kiếm

Lục Châu thu tay lại, chắp sau lưng, hờ hững nhìn Trường Sinh Kiếm dưới mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Tuy đây chỉ là một cuộc chiến không sử dụng nguyên khí nhưng xét về mặt kỹ xảo thì Lục Châu đã toàn thắng.
Cho dù cả hai dùng tới nguyên khí, liều mạng đánh nhau như trên chiến trường thì Ngu Thượng Nhung cũng không có phần thắng.
Đến tu vi của ngươi mà Các chủ còn có thể trói buộc thì ngươi còn thủ đoạn gì đáng khoe khoang nữa?
Ngạo khí của Ngu Thượng Nhung hoàn toàn bị nghiền nát.
“Sư phụ, chiêu Nhập Tam Hồn của người… vẫn còn nương tay?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ngươi còn cách kiếm đạo đại thừa rất xa.” Lục Châu vuốt râu nói. “Vu Chính Hải cũng thế.”
Ngu Thượng Nhung câm nín.
Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn gì để nói. Người thắng thì nói gì cũng đúng.
Lục Châu nhìn mặt Ngu Thượng Nhung, thấy hắn tuy không nói chuyện nhưng trên mặt có vẻ chưa phục, bèn vuốt râu nói:
“Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, tam hồn gồm thai quang, sảng linh và u tinh. Thai quang ký thác vào lực lượng thân thể, sảng linh ký thác vào linh hồn ý chí, u tinh ký thác vào đạo vô cực bất sinh bất diệt. Hồn là âm, phách là dương.”
Lục Châu nói tới đây, Ngu Thượng Nhung đã đáp trả: “Đồ nhi vẫn thuộc nằm lòng.”
Hắn là kẻ kiêu ngạo, những gì đã học qua vẫn luôn nhớ kỹ. Dù sao thì hắn vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo, thế gian này người có kiếm đạo cao như hắn cũng chẳng được mấy người.
“Nếu ngươi đã không phục, lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì mới gọi là kiếm đạo chân chính.”
Lục Châu nhớ lại những thứ mình từng được học trước khi xuyên không, ký ức đó trong lúc bất tri bất giác lại dung hợp với ký ức lịch duyệt ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, khiến hắn có rất nhiều kiến giải mới lạ trong việc tu hành.
Ngu Thượng Nhung quá kiêu ngạo, nếu không ép sự kiêu ngạo của hắn xuống thì sau này rất khó dạy bảo.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu vuốt râu thong dong nói:
“Cảnh giới tối cao của kiếm đạo chính là vô kiếm thắng hữu kiếm.”
Vô kiếm thắng hữu kiếm?
Đừng nói là Ngu Thượng Nhung, ngay cả đám trưởng lão đứng xung quanh cũng không tài nào hiểu nổi.
Nhưng Đoan Mộc Sinh thì khác. Lúc trước khi bình chướng vỡ vụn, sư phụ từng lăng không trên Ma Thiên Các chỉ điểm cho hắn, thi triển ra Thiên Quyến Hữu Khuyết mà không dùng tới kiếm hay thương. Lúc đó hắn có một chút lĩnh ngộ nhưng chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thế nên so với những người khác, Đoan Mộc Sinh càng nghiêm túc lắng nghe.
Ba vị trưởng lão cũng vô cùng hào hứng muốn nghe thử lý giải của Các chủ. Những người còn lại thì không dám thở mạnh, ai nấy đều hy vọng có thể lĩnh ngộ được một chút.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Kiếm chia thành tam đẳng. Nhất đẳng là Thứ Nhân Kiếm, là kiếm mà người người đều có thể sử dụng, từ người buôn bán nhỏ cho tới thiên tử vương công quý tộc, đây là loại kiếm vũ phu và rất rêu rao.”
“Nhị đẳng là Chư Thánh Kiếm, dùng võ lực làm lưỡi kiếm, dùng tài năng làm thân kiếm, lấy kiếm đạo để tranh phong.”
“Tam đẳng là Thiên Tử Kiếm, lấy bách tính làm lưỡi kiếm, lấy non sông làm thân kiếm, tạo ra ngũ hành, dẫn xuất âm dương, điều hoà xuân hạ thu đông, độc nhất vô nhị, thiên hạ thần phục.”
“Đối với đao hay thương cũng thế…”
Nói đến đây, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi âm thanh của Lục Châu vang vọng từng chữ rơi vào tai mọi người.
“Đây là kiến giải của Đạo môn. Mà ngươi, lấy kiếm đạo để tranh phong, cao lắm cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung cực kỳ phức tạp. Nói theo lời Lục Châu thì đại sư huynh Vu Chính Hải muốn giành lấy thiên hạ, khiến thiên hạ thần phục thì đao của hắn là tam đẳng sao?
Thấy biến hoá trên mặt Ngu Thượng Nhung, Lục Châu hiểu được suy nghĩ của hắn bèn nói:
“Vu Chính Hải muốn có được non sông bách tính, thiên hạ thần phục. Nhưng mà… hắn còn chưa có bản sự này, cao nhất cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ngu Thượng Nhung nổi lên lòng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Vậy người nào mới là tam đẳng?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô Cung Nguyên Đô, có thể được xem là Thiên Tử Kiếm… Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, cũng là Thiên Tử Kiếm.”
Đám trưởng lão trong Lão Niên Các nghe vậy đều biến sắc.
Kiếm đạo của Cung Nguyên Đô bọn họ đều được tận mắt nhìn thấy, đúng là rất kinh diễm quyết tuyệt. Xét về kiếm đạo, hắn quả thật là cao thủ nhất đẳng.
Chỉ là… nếu thật sự để Cung Nguyên Đô quyết đấu với Ngu Thượng Nhung, bọn họ không cho rằng Cung Nguyên Đô có thể chiến thắng.
Tại sao Các chủ lại cho rằng Cung Nguyên Đô là tam đẳng kiếm đạo?
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua dùng kiếm để giúp đỡ thiên hạ bách tính, đúng là có thể được xưng Thiên Tử Kiếm.
Nhưng mà hai người này đều đã chết cả rồi. Lấy người chết ra để so sánh với hiện tại thì hơi quá hà khắc. Thời xưa đã từng xuất hiện biết bao anh hùng hào kiệt, người đương thời sao dám vọng tưởng vượt qua bọn họ?
Không đợi Ngu Thượng Nhung mở miệng hỏi, Hoa Vô Đạo đã không nhịn được mà chắp tay nói:
“Các chủ, nếu vậy đương kim Vĩnh Thanh hoàng đế có phải cũng được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu. “Không phải.”
“Xin Các chủ giải thích giúp ta.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Vĩnh Thọ là hoàng đế khai quốc, lập ra thiên hạ Đại Viêm. Vĩnh Thanh chỉ là kẻ kế thừa ngôi vị, không xứng được gọi là Thiên Tử Kiếm.”
“Thụ giáo.” Hoa Vô Đạo chắp tay lui lại.
Lãnh La cũng lên tiếng: “Cung Nguyên Đô xuất thân Bắc Đô nhưng lại là tán tu, không hề khai quốc hay có công với bách tính. Trong một trăm năm trước khi mất lại giam mình trong một chiếc quan tài, tại sao hắn lại được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Vấn đề này đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh vuốt râu đáp: “Cùng trời tranh mệnh, cùng đất tranh phong, không ngại sinh tử.”
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt đảo qua đám người.
Cho đến nay tại sao vẫn không có ai thành công bước vào cửu diệp? Nếu đại thành, đương nhiên là mở ra một chân trời mới, được xưng tụng là Thiên Tử Kiếm.
Nhưng trên con đường đó đâu chỉ có mình Cung Nguyên Đô ngã xuống? Qua vạn năm, biết bao tu hành giả vĩ đại đều phải bỏ dở con đường tu đạo vì muốn bước vào cửu diệp.
Phan Ly Thiên hỏi: “Người tranh mệnh với thiên địa nhiều không sao kể xiết, chẳng lẽ bọn họ đều là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không hề phủ nhận.
Đám người giật mình, sau đó đều sững sờ giác ngộ. Ngu Thượng Nhung cũng cúi thấp đầu.
Kiếm đạo mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thế mà trong mắt sư phụ đến tam đẳng cũng không đạt tới.
Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại không cách nào phản bác. Sư phụ nói rất đúng. Suy cho cùng thì kiếm của hắn cũng chỉ là lấy kiếm đạo tranh phong, là một loại vũ phu mà thôi.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung. Thanh niên rốt cuộc cũng chỉ là thanh niên. Nếu không nắm được thóp của ngươi thì lão phu sống ngàn năm thật là uổng phí.
Lục Châu tiếp tục nói: “Đạo môn hay Nho môn cũng vậy, đều không phải là cảnh giới tối cao.”
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc.
Đã phân thành tam đẳng, vậy mà trong mắt Các chủ vẫn chưa được xem là cao nhất?
Bạn cần đăng nhập để bình luận