Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1233

“Không có người nào biết rõ bộ dáng của hạt giống Thái Hư. Tu hành giả sau khi khai năm Mệnh Cách sẽ mở ra khứu giác, có thể cảm nhận được sự tồn tại của khí tức. Nhưng mà người thông minh một chút đương nhiên sẽ không để người khác phát giác ra khí tức của mình. Thật khó!”
“Thôi, vẫn nên nghĩ xem làm sao đón nhận sự trừng phạt của Minh chủ đi.” Triết Biệt Ly hồi phục tâm tình, xoay người rời đi.
“Thất Tinh Kiếm là mạng của ta, nếu nói khó chịu thì ta càng khó chịu hơn ngươi đây nè.” Gia Luật Sở Nam làu bàu.
Hai người đồng thời bay về phía trụ sở Hắc Diệu liên minh.
Mấy người Lục Châu bay thẳng về phía bắc, rốt cuộc dừng chân bên ngoài một toà thành trì.
Thẩm Tất nói: “Các chủ, nơi này chính là nơi ta thường đến nghỉ ngơi, là một thị trấn nhỏ. Mỗi lần ta chấp hành nhiệm vụ xong, khi cảm thấy mệt mỏi đều sẽ đến đây nghỉ ngơi hai ngày. Ta có quen biết với lão bản khách điếm ở đây.”
Lục Châu gật đầu, quan sát tiểu trấn mộc mạc trước mắt. Thành trì không hùng vĩ sừng sững nhưng cũng có chút lệ khí của tu hành giả.
“Vậy thì ở đây đi.” Lục Châu nói.
Trong khách điếm.
Thẩm Tất an bài thoả đáng rồi khom người nói: “Các chủ, ngài nghỉ ngơi sớm chút. Thuộc hạ xin cáo lui.”
“Chờ đã.”
“Xin Các chủ phân phó.”
“Ngươi có biết Nhan Chân Lạc không?” Lục Châu hỏi.
“Có biết. Người này thuộc nhóm trung lập trong Hắc Tháp, không a dua với ai, chơi thân với Lục Ly. Chỉ là ta là Hắc Ngô Vệ, bọn họ là thành viên thi hành các loại nhiệm vụ bình thường nên không có qua lại với nhau.”
“Truyền tin cho Giang Cửu Lý, nói rằng lão phu muốn gặp Nhan Chân Lạc, phải còn sống. Ai cũng không được động đến hắn.”
Kỳ thực Thẩm Tất không muốn giao thiệp với Hắc Tháp, suy cho cùng hắn vốn từ Hắc Tháp chạy trốn mà ra.
Nhưng nghĩ đến hiện tại có Các chủ làm chỗ dựa, cho dù là Hạ Tranh Vanh cũng phải kiêng kỵ ba phần, huống gì trước đó Giang Cửu Lý còn đến lấy lòng Các chủ, nên hắn cũng yên tâm đôi phần.
“Nhan Chân Lạc đã đắc tội ngài?” Thẩm Tất hỏi.
“Làm theo là được.”
“Vâng.”
Thẩm Tất cung kính rời đi. Gian phòng khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu nhìn thanh Thất Tinh Kiếm trước mặt, không ngừng vuốt râu suy nghĩ.
Thanh kiếm này không tệ, cũng là vũ khí hồng cấp trung thượng đẳng. Nếu phân giải nó sẽ thu hoạch được cái gì?
Dù sao nó cũng là vũ khí hồng cấp, đem phân giải thì hơi lãng phí. Lục Châu vẫn còn một đống vũ khí thiên giai, hoang cấp kia kìa.
“Trước cứ giữ lại đã.”
Các đồ đệ đều có vũ khí thích hợp, không cần thứ khác. Người am hiểu kiếm đạo nhất là Ngu Thượng Nhung cũng đã có Trường Sinh Kiếm, không cần thanh kiếm này.
Đợi đến lúc thích hợp thì phân giải là được.
Hiện tại Lục Châu mới có 26 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Muốn đề thăng Tử Lưu Ly cần có 100 phần, thật là đau đầu.
“Không thể để Giang Ái Kiếm nhìn thấy thanh kiếm này.”
Lục Châu thu hồi Thất Tinh Kiếm, sau đó mở giao diện Hệ thống lên xem.
Tuổi thọ còn lại: 287.225 ngày, tương đương 787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển chiếm 263 năm.
Hả?
“Mệnh Cách thứ năm mở ra, hiện tại mới cộng thêm năm trăm năm tuổi thọ?”
Xem ra điều này có nghĩa là viên Mệnh Cách thứ năm đã hoàn toàn vững chắc, có thể mở ra Mệnh Cách thứ sáu rồi?
Mà thôi, bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này còn xa, phải nghĩ cách gia tăng thọ mệnh cái đã.
Lục Châu theo thói quen rút thưởng một đợt. Không ngoài dự liệu, toàn bộ đều xịt.
Hết hy vọng, hắn đành tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau, tại kim liên giới.
Trên bờ Tây Hồ phía đông Lương Châu.
Diệp Thiên Tâm đứng trên lưng Thừa Hoàng, nhìn quanh khắp mặt hồ. Nàng đã tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy nữ tử có khí chất xuất trần kia đâu.
“Quả nhiên là gạt người.” Diệp Thiên Tâm nói.
Hồi tưởng lại nữ tử kia dùng một chiêu miểu sát toàn bộ các cao thủ, Diệp Thiên Tâm lẩm bẩm: “Việc này phải nhanh chóng báo cáo cho sư phụ biết mới được.”
Nàng vừa dứt lời, từ cánh rừng cách đó không xa bỗng truyền tới âm thanh.
“Ngươi đến rồi.”
Hư ảnh loé lên, Lam Hi Hoà đột ngột xuất hiện tại Tây Hồ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, cử chỉ ưu nhã nhìn Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi yên tâm, ta không có ác ý. Nếu có… thì ngươi đã không sống đến bây giờ.” Lam Hi Hoà nói.
“Vậy vì sao phải tiếp cận ta?”
Lam Hi Hoà nhìn về một phía khác, nhẹ giọng than: “Trực giác nói cho ta biết ngươi rất không bình thường.”
“Ta không bình thường?” Diệp Thiên Tâm chỉ vào mặt mình.
Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân đứng trước mặt tán dương nàng.
Diệp Thiên Tâm cúi người nhìn lại bản thân mình, áo trắng, giày trắng, tóc trắng, da thịt cũng trắng… ngay cả Thừa Hoàng cũng trắng nốt. Đúng là có vẻ đặc thù.
“Có thể được Thừa Hoàng ủng hộ, ngươi nhất định không tệ. Ngươi là Bạch Dân, nghe nói Bạch Dân là một trong những chủng tộc có thể vĩnh sinh bất tử.”
“Vĩnh, vĩnh sinh?”
“Ta chỉ nghe nói thế thôi…” Lam Hi Hoà đáp.
“Ngươi vẫn chưa nói rõ vì sao lại muốn tiếp cận ta?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
Lam Hi Hoà cười một tiếng, hư ảnh lại loé lên rồi xuất hiện ngay trước mặt Diệp Thiên Tâm, chỉ cách nàng nửa mét.
Điều khiến Diệp Thiên Tâm giật mình là Thừa Hoàng chỉ lui lại nửa bước, không có sinh ra địch ý như lần trước.
Lam Hi Hoà nói: “Muội muội, muội thấy ta có đẹp không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận