Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1172

Ninh Vạn Khoảnh nói: “Tiếp tục đi.”
“Không tệ. Một chưởng này lão phu sử dụng hai thành lực lượng… Chưởng thứ hai hy vọng ngươi vẫn có thể chịu được.”
Mới hai thành?
Ổn định, đừng hoảng hốt. Chỉ là thủ đoạn công tâm của đối phương thôi.
Ninh Vạn Khoảnh rút kinh nghiệm, lần này dưới chân hắn xuất hiện vòng tròn thái cực, một âm một dương. Vòng sáng từ từ dâng lên bảo vệ toàn thân hắn.
Tinh Bàn xuất hiện, trong tám Mệnh Cách có hai khu vực Mệnh Cách sáng lên. Hắn đang vận dụng lực lượng Mệnh Cách.
“Chưởng thứ hai, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn.”
Hả?
Mí mắt Ninh Vạn Khoảnh giần giật, đột nhiên nhận ra mình bị người ta sáo lộ rồi! Vừa rồi là chưởng ấn Phật Môn, bây giờ lại biến thành chưởng ấn Đạo môn.
Biết vậy hắn đã không dùng chiêu phòng ngự Định Thân Ấn của Đạo môn. Chiêu này có hiệu quả nhất khi phòng ngự công pháp Phật môn.
Lục Châu đánh ra chưởng ấn, chín chưởng ấn nhỏ lần lượt bay ra thẳng tắp đánh về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Chưởng này dùng một phần ba Thái Huyền chi lực.
Nếu đối phương là tu hành giả bốn Mệnh Cách trở xuống thì sẽ bị chưởng này diệt ít nhất một Mệnh Cách.
Oanh oanh oanh…
Liên tiếp chín đạo chưởng ấn đập vào Tinh Bàn. Tinh Bàn hoàn toàn bị hõm xuống, thậm chí còn suýt bị đánh xuyên thủng.
Định Thân Ấn dưới chân không cách nào gánh nổi lực lượng này, toàn thân Ninh Vạn Khoảnh bị đánh trượt ra sau, không biết đã đụng gãy bao nhiêu cây thụ mộc.
Hắn nhận ra chưởng lực vẫn còn đánh tới liên miên không dứt, nếu cứ tiếp tục như vậy Tinh Bàn sẽ bị huỷ, một Mệnh Cách sẽ bị tiêu diệt.
“Không được!!”
Ninh Vạn Khoảnh cấp tốc thu hồi Tinh Bàn, mặc cho chưởng lực còn lại đánh thẳng vào Định Thân Ấn trên người mình.
Ầm!
Định Thân Ấn bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, chưởng lực tàn dư đập vào ngực hắn.
Phốc !
“Đại nhân!”
Tên thanh niên Bạch Tháp còn lại phóng tới như thiểm điện.
Trong một bụi cỏ cách đó mấy trăm mét, Ninh Vạn Khoảnh quỳ một gối dưới đất, máu tươi không ngừng trào ra từ khoé miệng nhỏ xuống đất.
Hắn không ngừng thở hổn hển, trong lòng vô cùng kinh hãi.
“Chưởng này lão phu dùng bốn thành lực lượng.” Giọng Lục Châu thản nhiên truyền tới.
Bốn thành sao…
“Chưởng thứ ba…” Lục Châu nói, “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Vạn Khoảnh quả quyết giơ tay lên: “Ta từ bỏ.”
Chưởng đầu Ninh Vạn Khoảnh còn cho rằng là do mình khinh địch, không chuẩn bị kỹ càng. Nhưng chưởng thứ hai đã xác định thực lực đối phương tuyệt đối cao hơn hắn, ít nhất cũng là chín Mệnh Cách, hoặc thậm chí là mười Mệnh Cách.
Kim liên giới sao có thể có tu hành giả mạnh đến mức này? Rất không hợp lý.
“Đại nhân.” Lúc này người thanh niên Bạch Tháp đã chạy tới đỡ hắn lên.
“Ta không sao.” Ninh Vạn Khoảnh ra hiệu cho thuộc hạ.
Tên thuộc hạ buông tay lui sang một bên nhưng trên mặt vẫn tràn đầy lo âu.
Ninh Vạn Khoảnh chắp tay nói với Lục Châu: “Đa tạ lão tiên sinh đã nương tay.”
Lục Châu thoả mãn nhìn Ninh Vạn Khoảnh, người này cũng khá thức thời.
Tuy đã tiêu hao một phần Thái Huyền chi lực nhưng có thể tiết kiệm thẻ Một Kích Chí Mạng vẫn là tốt nhất.
Huống hồ gì trong tình huống chiến đấu, người ta cũng không đứng yên cho Lục Châu đánh. Lần trước Đế Giang có thể tránh thoát Thái Huyền chi lực, nói rõ Thái Huyền chi lực không phải là lực lượng vô địch.
Nhưng nếu là chính diện đối mặt kiểu này, chỉ e cường giả mười Mệnh Cách cũng không dám miễn cưỡng chống đỡ chưởng ẩn chứa mười phần Thái Huyền chi lực của Lục Châu.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Tu vi của lão tiên sinh thật thâm hậu, vãn bối mặc cảm.”
“Biết rõ thì tốt.” Lục Châu đáp, “Nếu lão phu thật sự đánh ra chưởng thứ ba, chỉ sợ ngươi khó giữ được tính mạng.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng không phản bác. Hắn cảm giác được vị lão giả này nói thật.
Khi đón đỡ chưởng ấn thứ hai, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất lực, mà loại cảm giác này chỉ từng xuất hiện khi hắn đối chiêu với Tháp chủ.
Thất bại phải có giác ngộ của kẻ thất bại. Ninh Vạn Khoảnh nói:
“Toà phù văn thông đạo này xin nhường lại cho lão tiên sinh. Chuyện ở kim liên giới ta sẽ không tra nữa.”
“Rất tốt.”
“Nhưng ta chỉ là Thẩm Phán Giả, việc phù văn thông đạo mong lão tiên sinh giữ bí mật, nếu để người khác biết, khó tránh khỏi sẽ lại đến nhúng tay.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
Thẩm Tất cười đáp: “Việc này các hạ cứ yên tâm, Các chủ nhà ta thưởng thức nhất là người thức thời, sẽ chiếu cố đến thể diện của các hạ.”
Ninh Vạn Khoảnh lộ vẻ xấu hổ.
Lục Châu nói: “Chỉ mong ngươi nhớ lấy lời mình đã nói.”
Ninh Vạn Khoảnh không nói gì. Lục Châu xoay người đi về phía phù văn thông đạo.
Chờ bóng người khuất dạng, Ninh Vạn Khoảnh mới mở miệng căn dặn: “Chuyện này phải giữ bí mật.”
“Vâng.”
Tên thuộc hạ đương nhiên biết loại chuyện này không thể để lộ, sẽ mang lại phiền phức lớn.
“Đại nhân, thuộc hạ có lời muốn nói.”
“Có việc gì?”
“Lão nhân kia hình như không đơn giản chỉ là tu hành giả kim liên giới. Thuộc hạ thấy chưởng ấn của hắn tuy là kim sắc nhưng vẫn mang theo một chút lam sắc. Từ chưởng ấn thứ hai thì hoàn toàn là lam chưởng.”
Ninh Vạn Khoảnh cả kinh: “Chuyện này là thật?”
“Thuộc hạ từng câu đều nói thật, không dám giấu giếm.”
Tròng mắt Ninh Vạn Khoảnh đảo nhanh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới thở dài một tiếng: “Chẳng trách…”
“Đại nhân, trong này có ẩn ý gì sao?”
“Không có gì, ta từ trước đến nay chưa từng nghe nói có tu hành giả lam liên xuất hiện.”
Thế ngài còn ‘khó trách’ cái gì?
“Vậy chúng ta không tra cái chết của nhóm Bạch Ngô Vệ nữa sao?”
“Tu vi người này hẳn là mười Mệnh Cách, chúng ta không cần thiết lấy cứng đối cứng. Hơn nữa, cao thủ như thế, chúng ta có thể dùng chiêu dẫn lửa đốt kẻ thù, để Hắc Tháp ăn chút thiệt thòi chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
“Đại nhân anh minh.”
“Trở về chuẩn bị một chút, ta còn có việc quan trọng cần làm.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Đại nhân, ngài định đi đến Triệu Văn Quốc ở hồng liên giới?”
Ninh Vạn Khoảnh gật đầu. “Người của chúng ta đã xác nhận tại Triệu Văn Quốc sẽ xuất hiện một con Mệnh Cách thú đặc thù, Bạch Tháp phải xuống tay trước, không thể để Hắc Tháp chiếm tiện nghi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận