Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2037: Điện thủ chi tranh kết thúc

Lúc này, Xích Đế bỗng xem thường nói: “Mặc dù bọn hắn là sư đồ nhưng bây giờ đã tới Thái Hư, mỗi người đều có tu vi đạo thánh trở lên. Đệ tử cũng có quyền tự do truy cầu điều mình muốn chứ.”
Đây cũng là điều Thanh Đế và Bạch Đế vẫn luôn lo lắng. Bọn họ vất vả bồi dưỡng người nắm giữ hạt giống, kết quả lại may áo cưới cho người ta chẳng phải là uổng công phí sức hay sao?
Lục Châu hừ lạnh nói: “Xích Tiêu Nộ, ngươi còn có mặt mũi nói tới ‘tự do’? Ngươi giam cầm Đế Nữ Tang ở Kê Minh, hiện tại Thiên Khải Chi Trụ nơi đó đã sập, ngươi có quan tâm gì đến sinh tử của nàng không?”
Xích Đế tuy đã sống qua hàng tuế nguyệt, nhưng khi nghe được lời này vẫn không nhịn được mà biến đổi sắc mặt. Đánh người không đánh mặt, mà người này lại liên tục nhắc tới nữ nhi của hắn hai lần khiến hắn rất tức giận.
Xích Đế không vui đáp: “Các hạ quản nhiều quá rồi.”
“Nếu không vì nể mặt đám đồ đệ, lão phu đã chẳng muốn nói thêm một câu nào với ngươi.” Lục Châu đáp trả.
Đánh nhau thì không được, nhưng khí thế không thể thua người ta! Xích Đế quay người nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, trầm giọng nói:
“Các ngươi là đệ tử Ma Thiên Các, hiện tại bản đế cho các ngươi một lựa chọn, hoặc là ở lại Viêm Thủy Vực, hoặc là cút đi!”
Minh Thế Nhân cùng Đoan Mộc Sinh đều nghệt mặt ra.
Này… hai vị lão nhân gia người cãi nhau, cớ gì đem chúng ta ra chịu tội chớ? Đúng là không có thiên lý mà!
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ấp a ấp úng. “Việc này…”
Xích Đế nói: “Việc này cái gì mà việc này, bản đế không có uy hiếp các ngươi!”
“Xích Đế bệ hạ, nếu ngài đã nói vậy thì ta chọn đi theo sư phụ.” Minh Thế Nhân đáp.
Xích Đế cảm thấy lồng ngực uất nghẹn, đúng là đồ bạch nhãn lang!
Đoan Mộc Sinh bình tĩnh nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, xin Xích Đế bệ hạ thông cảm!”
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng bật cười ha hả: “Xích Đế, ngươi tự làm mình mất mặt chi vậy? Người ta nuôi dạy đồ đệ mấy trăm năm, ngươi chỉ nuôi bọn hắn một trăm năm đã muốn bọn hắn khăng khăng một mực đi theo ngươi? Đều là người có ơn, ngươi lại bắt bọn hắn phải lựa chọn, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã sao?”
Vấn đề này có khác gì câu hỏi thiếu não “mẹ và người yêu rơi xuống nước, anh cứu người nào” đâu? Huống chi Xích Đế còn không quan trọng đến mức này.
“Niệm tình ngươi bảo vệ bọn hắn một trăm năm, lão phu không chấp nhặt với ngươi.” Lục Châu nói.
Xích Đế còn định phản bác nhưng Thanh Đế và Bạch Đế đã lên tiếng hòa giải, Thượng Chương Đại Đế cũng khuyên nhủ hai câu.
Xích Đế cũng không muốn huyên náo quá lớn, hắn còn phải dựa vào Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân để trở lại Thái Hư. Nếu thật nháo lớn thì hai tên bạch nhãn lang này chắc gì sẽ nhớ ân tình hắn? Huống hồ cũng chẳng cần phải làm thế.
Thấy hai vị đại lão đã tranh luận xong, Lam Hi Hoà mới lên tiếng: “Lục các chủ, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Ngươi muốn chọn lão bát làm điện thủ, lão phu đương nhiên không có ý kiến.”
Thất Sinh mỉm cười nói: “Xem ra mọi người đều không có ý kiến.”
Ánh mắt hắn quét qua toàn trường. Đám người thập điện và người của thế lực khác đều trầm mặc không nói nhưng trên mặt lại có vẻ không đồng tình.
Thất Sinh hỏi: “Các ngươi không phục?”
Một đạo thánh khom người đáp: “Sao dám không phục.”
Giọng điệu rõ ràng là rất không phục.
Thất Sinh lắc đầu nói: “Ta và hắn tiến vào Thánh Điện cùng lúc. Nói thật, tu vi của hắn không thấp hơn ta. Nếu các ngươi không phục thì cứ tùy ý tới khiêu chiến hắn là được. Lời của ta mà có chút dối trá nào thì để thiên lôi đánh chết Thất Sinh ta đi.”
Đám người không khỏi kinh ngạc. Xem ra điện thủ Thất Sinh không nói đùa.
Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không đi khiêu chiến Chư Hồng Cộng. Gia hỏa này còn có một vị sư phụ cường đại, ngoài mặt nhìn có vẻ rất công bằng liêm chính nhưng bên trong rõ ràng là vô cùng bao che khuyết điểm, trông chẳng giống người lương thiện tẹo nào.
Đám người khom người nói: “Chúc mừng thánh nữ.”
Lam Hi Hoà gật đầu nói với Lục Châu: “Lục các chủ, lần trước tạm biệt ở bí ẩn chi địa đến nay đã lâu không gặp. Trăm năm trước nghe nói Lục các chủ xuất hiện ở Chấp Từ, ta đã đến đó chờ ba ngày ba đêm, tiếc là không thể gặp nhau. Nếu rảnh rỗi, mời ngươi đến Hi Hòa điện một lần.”
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ thọc Đoan Mộc Sinh một cái. Đoan Mộc Sinh nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Minh Thế Nhân thấp giọng nói: “Có điều mờ ám nha!”
Lục Châu đáp: “Cũng được.”
Lam Hi Hoà mỉm cười ra hiệu: “Mời.”
Lục Châu bay vào phi liễn của Lam Hi Hoà. Đám người bên dưới nhìn theo mà ước ao đố kỵ vô cùng.
Thất Sinh cao giọng nói: “Điện thủ chi tranh năm nay kết thúc mỹ mãn, vô cùng cảm tạ các vị đã ủng hộ và phối hợp.”
Đám người lần lượt rời đi.
Xích Đế vốn định ở lại Thái Hư nhưng chợt nhớ tới tang thụ trong Hoàn Hình hồ, bèn nói: “Đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh.”
“Vâng.”
Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh. “Các ngươi đi cùng bản đế hay ở lại?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ta đương nhiên là đi cùng Đại Đế bệ hạ. Gia sư đã từng dạy làm người phải có ơn tất báo. Đều là người một nhà, không nên phân địch ta, nếu không sẽ chẳng khác gì cầm thú.”
Xích Đế nhíu mày, lời này sao nghe cứ như đang chửi xéo bản đế ấy nhỉ?
Hai người đi theo Xích Đế đến bí ẩn chi địa. Bạch Đế và Thanh Đế đưa mắt nhìn nhau, cười một tiếng.
“Tìm một chỗ tán gẫu?” Bạch Đế hỏi.
“Ý kiến hay.” Thanh Đế đáp.
Hai chiếc phi liễn cùng rời khỏi Vân Trung Vực.
Thất Sinh trở về phi liễn. Trên đường bay về Đồ Duy điện, Ngân Giáp Vệ nói: “Xử lý chưa đủ hoàn mỹ.”
“Đừng có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá sâu. Tương đối ổn thỏa là được rồi.” Giang Ái Kiếm đáp.
“Lão bát nhất định phải là điện thủ Trọng Quang điện.” Ngân Giáp Vệ nghiêm túc nói.
“Được rồi, ngươi thắng, hôm nay trạng thái của ta không được tốt.” Giang Ái Kiếm nói lời xin lỗi.
“Về Đồ Duy điện trước đã.”
Giang Ái Kiếm gật đầu ngồi xuống.
Ngân Giáp Vệ lại nói tiếp: “Còn nữa, ngươi không nên tháo mặt nạ xuống.”
“Trong tình thế đó ta đâu còn cách nào khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận