Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1177

Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả: “Một con gà con mới bước chân vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa, một tên thập diệp quèn… các ngươi thì có bảo bối gì đáng để Bạch Tháp cướp đoạt? Dù sao người chết không thể đối chứng, các ngươi nói gì chả được?”
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Ý ngươi là đồ đệ của lão phu nói dối?”
“Không phải ta nói, là tự lão tiên sinh nói thôi.” Nam Cung Ngọc Thiên nhún vai.
Lục Châu lắc đầu.
Nam Cung Ngọc Thiên lại nói tiếp: “Lão tiên sinh, ngài nên vì đại nghĩa diệt thân, giao bọn hắn cho ta. Bạch Tháp có thể nể mặt lão tiên sinh mà tha cho bọn hắn một con đường sống. Ngoài ra, nếu lão tiên sinh muốn cũng có thể gia nhập Bạch Tháp, đã là người phe mình thì chuyện gì cũng dễ nói.”
Sở dĩ hắn nói như vậy là vì còn chưa xác định được tu vi của Lục Châu, cũng chưa rõ ràng thái độ của Giang Cửu Lý. Nếu đám người này liên thủ đối phó hắn thì phiền phức.
“Nói như vậy, lão phu phải tin lời ngươi thay vì tin lời đồ nhi do một tay lão phu dạy dỗ?” Lục Châu nói.
Nam Cung Ngọc Thiên cười, chậm rãi bay lên không trung. “Đây là lão tiên sinh nói, ta chẳng hề nói gì cả.”
Tiêu Vân Hoà nói: “Theo ý ta, việc này hôm nay nên đến đây là đủ. Nam Cung Ngọc Thiên, ngươi nể mặt Lục huynh, cũng xem như nể mặt ta, ngươi thấy thế có được không?”
Nam Cung Ngọc Thiên cười khẩy: “Cho, cho chứ, ai cần mặt mũi ta cho hết.”
Nghe vậy, Lục Châu lại lắc đầu. Là một người xuyên không đến, kiếp trước Lục Châu hận nhất là kẻ âm dương quái khí, miệng đầy lời dối trá như vậy.
“Âm dương quái khí, ngươi không chết thì ai chết.” Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.
Cũng chính lúc này, Nam Cung Ngọc Thiên gọi ra pháp thân bạch sắc cao tám mươi trượng! Pháp thân vừa hiện, toàn bộ bầu trời bị che chắn.
“Quả nhiên hắn đã đột phá.” Giang Cửu Lý giật mình nói.
Nam Cung Ngọc Thiên mang theo pháp thân vọt tới với tốc độ cực kỳ nhanh! Lục Châu phải dùng Thái Huyền chi lực bám vào mắt mới có thể nhìn ra thân ảnh hắn.
Nam Cung Ngọc Thiên nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin đánh ra một chưởng.
Lục Châu lập tức bóp nát thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá. Chưởng ấn bay ra nghênh đón.
Ầm!
Song chưởng va vào nhau, không gian như bị ngưng đọng.
Nam Cung Ngọc Thiên phát hiện chưởng này không thể khiến đối thủ nhúc nhích mảy may, nụ cười từ từ đông cứng trên mặt.
Năng lượng trong chưởng ấn của hắn đột ngột bị triệt tiêu tựa như chưa từng xuất hiện.
Không có khả năng!
Cho dù là Tháp chủ nghênh đón chưởng này của hắn cũng phải lui về sau.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến năng lượng dạng xoắn ốc xoay tròn. Ban đầu chỉ tê tê như kiến cắn, sau đó bộc phát như thuỷ triều! Oanh!
Nam Cung Ngọc Thiên bị đánh lui!
Nụ cười của hắn hoàn toàn biến mất, sắc mặt cứng ngắc, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu.
Đúng lúc này, trước mặt hắn đã hiện ra một đạo kim sắc chưởng ấn, Đại Vô Uý Ấn.
“Phật môn?”
Ông!
Nam Cung Ngọc Thiên tránh ra xa trăm mét, nhưng chưởng ấn Đại Vô Úy Ấn kia lại như có mắt, lập tức đuổi theo, đồng thời biến lớn lên gấp trăm lần chụp tới.
“A!”
Hắn nâng hai tay chống đỡ, sau lưng xuất hiện pháp thân Thiên Giới Bà Sa hòng ngăn cản chưởng ấn này.
Giang Cửu Lý và Tiêu Vân Hoà đều kinh hãi, chưởng ấn này vì sao lại tà môn như vậy?
Nam Cung Ngọc Thiên không ngừng lui lại, phát hiện lực lượng bên trong chưởng ấn mênh mông như đại hải khiến lòng hắn vô cùng kinh hãi.
Đúng lúc này, một màn kinh người xuất hiện.
Đại Vô Úy Ấn từ một hoá thành năm, biến thành năm chưởng ấn tấn công Nam Cung Ngọc Thiên theo hình ngũ giác, hoàn toàn bao vây hắn.
“Đây là cái gì?”
Ngũ đại chưởng ấn biến thành một tầng thiên mạc ập thẳng vào người Nam Cung Ngọc Thiên.
Ầm ầm ầm…
“A !”
Tiếng kêu thảm vang vọng giữa không trung.
Mỗi một chưởng đánh xuống, bạch sắc Tinh Bàn đều hiện ra một lần, quang mang trên Tinh Bàn càng lúc càng ảm đạm.
[Ting ! đánh giết năm Mệnh Cách, thu hoạch được 30.000 điểm công đức.].
Trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm như kinh lôi, nguyên khí nở rộ như kim sắc pháo hoa.
Tiêu Vân Hoà biết Lục Châu rất mạnh, nhưng mạnh đến bậc này thì vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn. Một chưởng đã khiến Thẩm Phán Giả Nam Cung Ngọc Thiên chật vật như thế, cho dù là Tháp chủ tự mình ra tay cũng không khoa trương thế này.
Tu hành giới xưa nay chỉ kính trọng cường giả.
Trước đây Tiêu Vân Hoà quát tháo phong vân cỡ nào, nay bị diệt đi năm Mệnh Cách lại bị Nam Cung Ngọc Thiên coi thường. Hiện tại thấy Nam Cung Ngọc Thiên bị đánh đến vô cùng chật vật, trong lòng bỗng cảm thấy sảng khoái không thôi.
Hắn biết, hắn nhìn đúng người rồi.
Giang Cửu Lý sợ hãi vô cùng, càng không dám loạn động. Cũng may hắn chưa xuất thủ, chưa kết thù với người ta!
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì bình tĩnh hơn nhiều, bọn hắn đã không còn thấy kinh ngạc trước biểu hiện của sư phụ.
Năm chưởng ấn qua đi, bầu trời lại trở nên yên tĩnh.
Trên không trung nào còn thấy bóng dáng của Nam Cung Ngọc Thiên.
Cho dù bị đánh hỏng năm Mệnh Cách thì hắn vẫn còn bốn Mệnh Cách, cảnh giới tương đương với Lục Châu. Cũng may Lục Châu còn Thái Huyền chi lực, không sợ không đánh lại hắn, nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì Lục Châu vẫn thiệt thòi hơn một chút.
Lục Châu quan sát bốn phía, Thái Huyền chi lực bám vào tai, mọi động tĩnh trong phương viên trăm mét đều có thể nghe được rõ ràng.
Kể cả tiếng tim đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận