Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1775: Thập tam diệp

Tính bom chương mà dịch hông kịp, mai mình bom nha. Hôm nay vẫn có 5 chương á các đạo hữu.
Tưởng Đông Thiện vốn muốn nói, người thua là ngươi, nhưng hắn vừa nâng tay lên đã thấy ống tay áo rách nát tự bao giờ.
“Đây là…”
Trong mắt Tưởng Đông Thiện loé lên vẻ kinh ngạc, “Ngươi không phải là chân nhân thật sao?”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Ta không biết như thế nào mới là chân nhân.”
“Vậy vì sao kiếm pháp của ngươi lại tránh thoát được đạo lực lượng của ta?”
“Với ta mà nói, đạo có thể thắng được đối thủ mới là đạo tốt nhất. Thật xin lỗi, ta cũng không biết đạo lực lượng là gì.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tưởng Đông Thiện cảm giác mình bị đả kích thật sâu. Hắn vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy ủ rũ vô lực, đành chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Ngu Thượng Nhung nhìn theo bóng lưng hắn, mãi cho đến khi Tưởng Đông Thiện đã khuất dạng mới vươn tay sờ lên bả vai. Nơi đó có mấy sợi tóc đã bị chém đứt.
Ngu Thượng Nhung nhìn vào lòng bàn tay mình. Kim hoàn xoay tròn, từng mảnh kim diệp xoè ra. Hắn lặng lẽ đếm: một, hai ba… mười một, mười hai, mười ba!
Tưởng Đông Thiện đi tới một khu vực tĩnh lặng, đột nhiên xoay người đấm mạnh một cái vào thân cây.
Lá cây rơi lả tả xuống đất.
“Không chịu được thất bại à?” Trên ngọn cây, Minh Thế Nhân nhìn xuống Tưởng Đông Thiện.
Tưởng Đông Thiện giật mình nói: “Tứ… tứ tiên sinh?”
Khoảng thời gian này hắn đã hiểu biết sơ về Ma Thiên Các, cũng nhận ra mọi người.
Minh Thế Nhân cười nói: “Nhìn ngươi không chịu được thua cuộc kìa, có biết bao nhiêu người bại dưới tay nhị sư huynh ta, ngươi còn không phục sao?”
“Ách…” Tưởng Đông Thiện cười khan, “Ta chỉ hơi ảo não mà thôi, để tứ tiên sinh chê cười rồi.”
“Nhị sư huynh của ta danh xưng Kiếm Ma, là kiếm tu nhất đẳng trong thiên hạ. Cho dù ngươi toàn lực ứng phó cũng không bức được huynh ấy dùng toàn lực. Thế mà ngươi lại còn chọn ngay kiếm đạo để đòi luận bàn, có buồn cười không kia chứ. Ha ha ha…”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Lời này nghe cứ kỳ kỳ thế nào. Tưởng Đông Thiện không phục hỏi: “Tứ tiên sinh cảm thấy có thể thắng được ta?”
Hắn vươn tay, Tinh Bàn xuất hiện, hai mươi Mệnh Cách sáng lên.
Minh Thế Nhân thờ ơ nói: “Không thắng được.”
Tưởng Đông Thiện nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân, trong lòng thầm nghĩ, đang cố ý dẫn dụ ta sao? Không thể mắc lừa, người này đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng!
Tưởng Đông Thiện bèn thu hồi Tinh Bàn, cười nói: “Tứ tiên sinh khiêm tốn quá. Ta còn có việc, xin cáo từ.”
Hư ảnh loé lên, Tưởng Đông Thiện lại xuất hiện trong một góc tối không người.
Nhìn quanh một chút, hắn mới yên tâm ngồi xuống, trong lòng thầm mặc niệm nhất định phải tránh xa mấy người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
“Còn phải tra cho rõ…”
Đảo mắt lại ba ngày trôi qua.
Biểu tình trên mặt Lục Châu đã cứng ngắc.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
Cái trò rút thưởng này cực kỳ vô nhân tính, tra tấn tinh thần hắn đến sắp từ bỏ rồi.
Két.
Bên tai truyền đến thanh âm thanh thuý. Lục Châu quay đầu nhìn về phía Mệnh Cung: “Xong rồi?”
Trong lúc bất tri bất giác, Mệnh Cách thứ hai mươi mốt đã mở ra thành công.
Có lẽ vì bị trò rút thưởng tra tấn nên hắn không hề cảm nhận được đau đớn đến từ Mệnh Cung. Khi nhìn thấy Mệnh Cung bằng phẳng, vẻ rầu rĩ vì rút thưởng xịt trên mặt Lục Châu đã bay biến đi mất.
“Không hổ là cổ trận, khai Mệnh Cách quá thuận lợi.”
Nhưng rất nhanh Lục Châu đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng là Mệnh Cung của hắn không mở rộng thêm, cũng tức là giới hạn cao nhất không được đề thăng.
Hiện tại Mệnh Cung còn đủ chỗ để khai thêm năm Mệnh Cách.
“Thiên phú của lão phu chỉ có hai mươi sáu Mệnh Cách?”
Hạn mức cao nhất của lam pháp thân là ba mươi sáu Mệnh Cách, vậy mà kim pháp thân chỉ có hai mươi sáu, thật sự là quá mất cân bằng, về sau hắn sẽ không có đủ thọ mệnh để nuôi lam pháp thân.
Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của Phỉ Hoàng, trong lòng hắn lúc này chỉ mong khai thêm Mệnh Cách sẽ tăng giới hạn của Mệnh Cung lên. Lục Châu không chút do dự nhấn viên Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Thiên Cấp Đồng Cung trong Mệnh Cung.
Két.
Một cơn đau đớn tới cực hạn truyền tới, dù là đại chân nhân như hắn cũng cảm thấy đau đớn thấu tim, mồ hôi ướt đẫm trên mặt.
“Sao lại kịch liệt như thế!”
Lục Châu không ngờ khai liên tục hai Mệnh Cách sẽ mang lại phản phệ lớn tới mức này. Mệnh Cung đã tiến vào trạng thái khai mở, lúc này hắn chỉ có thể tiếp tục.
Mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, thôi động Tử Lưu Ly, Lục Châu cố hết sức để triệt tiêu cảm giác đau nhức. Toàn thân chìm vào hai loại cảm giác vừa mát mẻ vừa bỏng cháy, cảm giác chẳng tốt đẹp gì.
Nhẫn nại được nửa ngày, đau đớn vẫn không giảm bớt nhưng hắn đã dần quen.
“Thật là sơ suất.”
Đúng lúc này, một cảm giác mát rượi chạy dọc toàn thân Lục Châu. Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bộ trường bào trên người đang tản ra quang mang màu lam nhạt.
Thiên Ngân trường bào chỉ do một sợi tơ dệt thành, cho đến nay Lục Châu vẫn không biết đó là chất liệu gì.
“Đúng là bảo vật do Ma Thần lưu lại.” Lục Châu thở dài. Nhân vật như vậy lại không được thiên địa tán đồng, Lục Châu lại không khỏi nhớ tới lúc trước khi mình phải đối mặt với thập đại danh môn chính phái.
Hắn lắc đầu, mặc niệm một tiếng: “Tiếp tục rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 9999 điểm may mắn, thu hoạch được 50 Thẻ Nghịch Chuyển, 1 Thẻ Một Kích Chí Mạng, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
Nhìn đống phần thưởng, Lục Châu đã biết mình lại lỗ to.
Mất đến 500.000 điểm công đức mới được thêm một tấm, chẳng lẽ lần sau phải mất 100.000 điểm mới được hay sao?
“Thôi, tuỳ duyên đi vậy.”
Phải tiết kiệm điểm công đức một chút, còn thiếu tới tận bảy tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, muốn kết hợp nó thành thẻ cường hoá cao cấp chỉ sợ là còn rất lâu rất lâu.
Lục Châu mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận