Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1010

“A !” Ngụy Tuấn Tử rốt cuộc không chịu nổi nữa, thét lên một tiếng rồi tắt lịm, toàn thân bị Nghiệp Hoả nuốt chửng.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
Sắc mặt hai người vẫn thong dong trấn định.
“Nếu chỉ có thế thì e là còn lâu mới xong.” Trong lòng bàn tay Dư Trần Thù toát ra hồng sắc cương khí hùng hồn, đẩy mạnh về phía trước. “Lui.”
Xoẹt! Hai loại hoả diễm triệt tiêu, Lục Châu vẫn đứng yên bất động.
Dư Trần Thù lộ vẻ nghi hoặc, một chưởng vừa rồi hẳn phải bức lui đối phương mới đúng.
“Ngươi nói đúng, nếu chỉ có thế thì quá không thú vị rồi.” Trong tay Lục Châu xuất hiện tia lam quang nhàn nhạt, lực lượng phi phàm bắn ra.
Ầm! Dư Trần Thù chợt cảm thấy một loại sức mạnh vô cùng nguy hiểm đánh tới, lập tức thu chưởng, lăng không bay ngược ra sau. Hắn xoay ngược đến mười vòng mới có thể ổn định lại thân hình, kinh ngạc nhìn Lục Châu.
Chiêu thứ nhất kết thúc. Dư Trần Thù rơi vào thế hạ phong.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn đi theo Dư Trần Thù đã nhiều năm, chưa từng thấy ai có thể bức lui Viện trưởng. Cho dù là hai vị thập diệp Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ hợp lực cũng không thể khiến Dư Trần Thù rơi vào thế hạ phong.
Dư Trần Thù lăng không quan sát. “Thủ đoạn rất mạnh.”
Lục Châu đạp không bay lên cao ngang hàng với mọi người, thản nhiên đáp: “Chỉ sợ ngươi còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình.”
“Ngươi cũng vậy.” Dư Trần Thù ngạo nghễ nói.
Lục Châu tung chưởng đánh về phía đối thủ. Chưởng ấn như lôi đình mang theo kim diễm rừng rực công kích tới. Dư Trần Thù vung tay đón chưởng.
Ầm!
Dư Trần Thù lại cảm nhận được cỗ lực lượng quỷ dị lúc nãy, hắn bị đánh bay, cánh tay tê rần. Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Lục Châu thong dong, liên tục xuất chưởng, Dư Trần Thù lại bị đánh lui.
Đám tu hành giả mắt trợn ngược.
Quá không hợp lý rồi!
Dư Trần Thù là vị thập diệp duy nhất của hồng liên giới nắm giữ Nghiệp Hoả, sao có thể dễ dàng bị đối thủ đánh lui như thế? Nhìn kiểu gì cũng giống như hai người đang diễn trò?
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại. Ầm!
Chưởng ấn thứ tư, Dư Trần Thù liên tục thối lui, nếu còn tiếp tục lùi lại hắn sẽ rời khỏi Thiên Luân sơn mạch.
Lục Châu nhướng mày: “Ngươi chỉ có thế?”
Biểu tình của Dư Trần Thù trở nên cứng ngắc, mí mắt giật giật. Điều này có nghĩa là hắn đã hơi tức giận rồi. “Chỉ mong ngươi có thể khiến ta vừa lòng!”
Tay phải Dư Trần Thù vươn ra, vật thể hình tháp màu đen có ba tầng xuất hiện. Lục Châu khẽ nói: “Phiền Lung Ấn?”
“Có mắt nhìn đấy.” Dư Trần Thù ném Phiền Lung Ấn ra. Phiền Lung Ấn lập tức biến lớn lên mấy ngàn lần trông chẳng khác gì một toà lầu tháp đổ ập về phía Lục Châu.
Lục Châu vươn một tay lên bầu trời đón đỡ, năm ngón tay quắp lại như muốn tóm lấy Phiền Lung Ấn.
Thân ảnh Dư Trần Thù nhoáng lên, đột nhiên xuất hiện bên trên Phiền Lung Ấn. “Xuống cho ta!” Ầm! Hắn giậm mạnh chân. Phiền Lung Ấn lập tức nặng đến ngàn vạn tấn.
Lục Châu bị đẩy xuống hơn mười mét, trong lòng bàn tay lại xuất hiện lam quang nhàn nhạt. Thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm! Chưởng ấn đẩy lên, Phiền Lung Ấn không còn tiếp tục hạ xuống mà ngược lại bay vọt lên trên!
“Hả?” Dư Trần Thù nhướng mày, cúi người xuống chộp lấy Phiền Lung Ấn. Ầm! Ầm! Ầm! Liên tục ba chưởng khiến Phiền Lung Ấn khẽ dừng lại ba lần nhưng sau đó vẫn tiếp tục bay lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã lên tới khu vực nguyên khí thưa thớt!
Biểu tình của Dư Trần Thù trở nên ngưng trọng. “Ta đã xem thường ngươi rồi.”
Dư Trần Thù nhảy ra khỏi Phiền Lung Ấn, hạ xuống ngang tầm với Lục Châu rồi tung ra hồng sắc chưởng ấn đầy trời.
Lục Châu thu hồi tay, xoay người thi triển Minh Tâm Kiến Tính, Kết Định Ấn! Kim sắc cương khí mang theo kim diễm ngăn trở toàn bộ hồng sắc chưởng ấn, sau đó gia tăng lực lượng phi phàm vào Kết Định Ấn. “Cút xuống!”
Hồng chưởng lập tức bị thôn phệ, chưởng ấn đánh thẳng vào mặt Dư Trần Thù. Trong mắt Dư Trần Thù hiện vẻ chấn động, hai tay nâng lên đỡ đòn: “Lam chưởng?!”
Ầm! Lam chưởng đè ép khiến Dư Trần Thù rơi thẳng xuống dưới. Dư Trần Thù đầu đầy mồ hôi gọi lớn: “Phiền Lung Ấn!”
Phiền Lung Ấn nhanh chóng thu nhỏ lại bay xuống trước mặt Dư Trần Thù rồi lại lần nữa biến lớn, giúp hắn ngăn chặn lam chưởng.
Lam chưởng rốt cuộc vỡ ra, nở rộ như pháo hoa chói lọi, nhưng Dư Trần Thù vì hoá giải một chiêu này mà bị chấn bay, cùng Phiền Lung Ấn bay ngược ra ngoài.
“Đây…” Giản Đình Trung trầm giọng nói: “Lại là lam chưởng? Chẳng lẽ hắn không phải người của kim liên giới?”
“Phiền to rồi, Giản trưởng lão, ngươi mang theo Mệnh Cách Chi Tâm rời đi trước, gọi viện binh tới.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Được.”
Giản Đình Trung cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm quay đầu rời đi. Hành động này lập tức thức tỉnh Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ khỏi cơn chấn động.
“Cản bọn hắn lại! Ngươi không đi được!” Huyền Thành Tử nhìn chằm chằm Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn.
Giản Đình Trung trầm giọng nói: “Ngươi thật sự muốn đối địch với Thiên Vũ Viện?”
“Ngươi nghĩ là ta muốn sao? Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây!” Huyền Thành Tử vừa nói vừa ho khan.
“Ngươi đã bị thương!”
“Vẫn đủ để ngăn ngươi lại.”
Giản Đình Trung ngẩng đầu nhìn Dư Trần Thù và Lục Châu đang đối chiến, gằn giọng nói với Huyền Thành Tử: “Ngươi thật cho rằng Dư viện trưởng chỉ có từng đó bản lĩnh?”
Nghe vậy, Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ không khỏi ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Kỳ thực bọn hắn càng hy vọng Dư Trần Thù và Lục Châu đánh đến lưỡng bại câu thương, như vậy bọn hắn mới có thể làm ngư ông đắc lợi.
Dư Trần Thù tức giận nhìn Lục Châu, đánh ra một hồng sắc chưởng ấn cỡ nhỏ. Chưởng ấn khi bay đến trước mặt Lục Châu đột nhiên biến lớn, cao đến mấy trượng.
Lục Châu sớm đã dự liệu được, toàn thân bốc lên kim diễm. Phật Tổ Kim Thân hiện ra triệt tiêu hoàn toàn chưởng ấn.
“Cao thủ Phật môn?!”
Toà pháp thân Phật Tổ Kim Thân cực kỳ loá mắt, dưới ánh mặt trời lại càng toát ra vẻ thần thánh khiến người người nảy sinh cảm giác muốn quỳ bái. Tu hành giả bốn phương tám hướng kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Phật Tổ Kim Thân không chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận