Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1464

Hiện tại Lục Châu có 110 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
“Mua Luyện Hóa Phù.”
[Ting ! tiêu hao 20.000 điểm công đức, thu hoạch Luyện Hóa Phù.].
“Chọn vũ khí nào đây?”
Lục Châu có hai vũ khí hợp cấp: Vị Danh và Tử Lưu Ly. Còn lại chỉ có Phiền Lung Ấn là hắn ưa thích sử dụng.
Lục Châu thả 100 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch và Phiền Lung Ấn vào ngọn lửa do Luyện Hóa Phù tạo ra, sau đó không quan tâm đến nó nữa mà nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng giòn vang, bèn mở mắt, thấy Phiền Lung Ấn đang nằm im dưới đất.
[Phiền Lung Ấn hợp cấp, hiệu quả: Lực Thiên Quân.].
“Lực Thiên Quân?” Chỉ nghe danh tự, không hiểu rõ nó dùng thế nào. Phải tìm cơ hội thực hành mới được.
Lục Châu đã lĩnh hội xong Thiên thư một lượt, bèn mặc niệm khẩu quyết thần thông thứ tám.
Thái Huyền chi lực đột nhiên hoá thành từng điểm huỳnh quang bao vây lấy thân thể Lục Châu. Toàn thân hắn như ẩn như hiện, biến thành gần như trong suốt.
Nhưng thời gian kéo dài ngắn ngủi, chỉ sau mấy hơi thở, Lục Châu đã khôi phục lại bình thường.
“Đây chính là thần thông Vô Lượng Thần Ấn?”
Dường như có thể thu liễm khí tức, còn có hiệu quả gì khác không thì hắn chưa biết.
Lục Châu lại lấy ra Thẻ Thăng Cấp.
Hắn truyền lệnh cho mọi người không được tự ý đến gần Dưỡng Sinh điện, sau đó quan sát tình huống của tất cả đồ đệ, cuối cùng mới yên tâm mặc niệm một tiếng:
“Sử dụng.”
[Hệ thống đang tiến hành thăng cấp].
Giao diện Hệ thống biến thành màu tối đen.
Điều Lục Châu không biết là, khi hắn vừa sử dụng Thẻ Thăng Cấp, tại bí ẩn chi địa xuất hiện mây đen cuồn cuộn, mê vụ rung động, bầu trời càng thêm u ám. Đám hung thú dưới mặt đất giật mình nhìn biến hoá trên không trung.
Trên tường thành, Ngu Thượng Nhung ôm kiếm đứng đó.
“Gió bắt đầu thổi.”
“Kinh đô đã lâu không thấy thời tiết ác liệt thế này.” Vu Chính Hải bay lướt tới nói.
Hai sư huynh đệ đứng sóng vai nhìn bầu trời đang bị mây đen che khuất.
“Hôm nay không luận bàn nhé?”
“Đồng ý.”
Trong cung điện trắng toát.
Nữ hầu vội vã chạy vào, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, Cán Cân Công Chính bị nghiêng rồi.”
Trong cung điện, nữ tử ngồi ngay ngắn trên đài cao bỗng mở mắt.
“Nguyên nhân.”
Nữ hầu đáp: “Hiện tại chưa rõ nguyên nhân, Thánh Điện còn đang điều tra. Có thể có chân nhân thanh liên giới đi tới các địa phương khác, cũng có thể là xuất hiện một vị chân nhân mới.”
Nữ tử khẽ lắc đầu nói: “Khả năng xuất hiện chân nhân mới rất thấp. Cho dù mười viên hạt giống Thái Hư tề tựu cũng không có ai trong vòng ba trăm năm trở thành chân nhân được.”
Nữ hầu hỏi: “Ý chủ nhân là, có chân nhân dám vượt qua ranh giới?”
Nữ tử trầm mặc.
Nàng cũng không thể xác nhận. Cho dù là Cán Cân Công Chính cũng không phải toàn trí toàn năng.
Nữ hầu khom người nói: “”Nô tì sẽ tiếp tục nghe ngóng.”
Nói xong, nữ hầu xoay người rời đi.
Hai luồng quang mang mặt trăng mặt trời trên đầu vây xung quanh nữ tử. Nàng thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
Tại bí ẩn chi địa, Liệt Phong sơn cốc.
Lục Ngô đang nằm bên một cây cổ thụ chọc trời bỗng ngẩng đầu.
Mê vụ trên không trung rung động không ngừng, cuồn cuộn kéo về phương đông. Vô số hung thú phi cầm vội vã bay về phía tây.
“Cân bằng…” Lục Ngô lẩm bẩm nói, “Sắp bị phá vỡ sao?”
“Ăn một thương của ta!”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đâm về phía Lục Ngô, thương cương bộc phát kim quang.
Lục Ngô không thèm nhìn hắn lấy một cái, cự trảo ngang tàng quét qua.
Phanh! Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài.
Lục Ngô vẫn nhìn lên bầu trời, gương mặt nó đượm vẻ u sầu: “Chân nhân đến rồi?”
Mỗi khi xuất hiện tình trạng mất cân bằng, luôn có đại lượng hung thú dịch chuyển cho đến khi tình trạng mất cân bằng biến mất.
Không ai biết lý do vì sao.
“Lục Ngô, lại ăn một thương của ta nè!” Đoan Mộc Sinh không hề gục ngã, tiếp tục bay tới.
Lục Ngô không để ý tới hắn, thò trảo xuống bới ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm dưới lòng đất.
“Hấp thu đi.”
“Hả?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu hạ xuống đát, nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm còn đang rướm máu nói, “Không phải ngươi nói chờ ta dung hợp xong mới hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm sao?”
“Ngươi phải đẩy nhanh tiến độ.”
“Đạo tu hành tối kỵ việc gấp gáp. Sư phụ ta từng nói phải chú trọng chất lượng.”
Lục Ngô lại ngẩng đầu nhìn mê vụ vẫn vũ. “Càng nhanh càng tốt…”
Nó cúi đầu xuống, đẩy viên Mệnh Cách Chi Tâm tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh tiếp nhận, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Lục Ngô, rốt cuộc cân bằng là gì?”
Lục Ngô lắc đầu, biểu thị nó cũng chẳng rõ.
“Vậy Đoan Mộc chân nhân mạnh cỡ nào?”
Lục Ngô cao ngạo đáp: “Hơn xa sư phụ ngươi.”
“Không có khả năng.” Đoan Mộc Sinh bác bỏ.
“Hửm?”
“Sư phụ ta chưa từng bại bao giờ… Ngươi hiểu biết quá ít về sư phụ ta rồi.”
Lục Ngô xem thường, trong lòng không khỏi thầm oán, khi bản hoàng quen biết hắn ngươi còn ở trong bụng mẹ kia kìa. Nhưng nó cũng lười tranh cãi với Đoan Mộc Sinh.
“Thiếu chủ, Đoan Mộc chân nhân là tổ tiên của ngươi.”
“Thì đã làm sao?”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Ngô đạp đất bay lên, phóng về nơi xa, chỉ để lại một câu: “Thất sư đệ ngươi nói… ngươi cần rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm. Việc này cứ giao cho bản hoàng.”
Hồng liên giới, kinh đô Đại Đường.
Mạnh Trường Đông giảng giải quy củ và nói chút tình hình cơ bản của Ma Thiên Các cho năm huynh đệ nghe. Năm người cũng rất khiêm tốn, đều gật đầu nghe giảng.
“Bốn vị lão nhân đang luận đạo dưới tường thành chính là tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các, cũng là các vị nguyên lão gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất.” Mạnh Trường Đông nói.
Năm người đồng thời quan sát.
“Thập diệp?”
Mạnh Trường Đông nói: “Chư vị đừng xem thường bốn vị trưởng lão. Bọn họ đều là kỳ tài hiếm có, tiến vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa chỉ là vấn đề thời gian.”
Mạnh Trường Đông lại mang năm người đi tới một toà tháp lâu.
“Đây là bát đệ tử của Các chủ, Chư Hồng Cộng.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
Năm huynh đệ Tôn Mộc nhìn sang.
“Đệ tử thân truyền của Các chủ, tu vi không đơn giản…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận