Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1454

Nại Hà nghe vậy, lập tức cười nhìn Lục Châu: “Ngươi thông minh hơn rất nhiều người ta từng gặp, biết hỏi câu này. Hiện tại tâm tình ta không tệ, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ta đến từ thanh liên giới, là một người tự do.”
“Người tự do?”
Lục Châu nghe được một danh từ mới, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
Nại Hà nói:
“Trên đời này rất nhiều người đều bị thiên địa ràng buộc, trở thành đồ chơi của các loại quy tắc. Việc tu hành là nghịch thiên cải mệnh, tránh thoát trói buộc và quy tắc, nhưng chung quy cũng có cực hạn. Rất nhiều tu hành giả sau khi đạt tới cảnh giới nhất định đều bị cân bằng giả phát hiện và tiến hành trừng phạt. Người tự do chính là kẻ lợi dụng quy tắc để tự do đi lại khắp các giới.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Thiên Sơn và Lục Châu, Nại Hà lại mỉm cười nói:
“Lời này ta đã từng nói với rất nhiều người. Đáng tiếc, hầu hết bọn họ đều không hiểu.”
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi tới đây có mục đích gì?”
“Hai vị… rất nhiều chuyện không thể nào giải thích, cũng không thể nào trả lời. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu.”
Thấy thái độ người này kiên quyết, Lục Châu cũng nhướng mày, thản nhiên nói:
“Trước khi lão phu chưa thay đổi chủ ý, ngươi nên lập tức biến mất khỏi mắt lão phu.”
Nụ cười trên mặt Nại Hà biến mất. Hắn trở nên nghiêm túc, lại lần nữa dò xét Lục Châu.
Đúng lúc này, đám tu hành giả chờ bên ngoài Thanh Phong Cốc nhao nhao bay lướt tới, người dẫn đầu chính là trung niên nam tử kia.
“Ai to gan như thế, dám bất kính với Lục tiền bối?”
Mấy chục tu hành giả trẻ tuổi lập tức gọi ra pháp thân, từ ngũ diệp đến thập diệp, cấp nào cũng có.
Nại Hà quay đầu nhìn bọn hắn, khẽ quát: “Người không có phận sự tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng ấn cực lớn. Chưởng ấn trong chớp mắt đã cao đến mấy chục trượng, đánh về phía đám tu hành giả.
Tinh Bàn của trung niên nam tử lập tức bị đánh văng, đám tu hành giả trẻ tuổi cũng lăng không bay ngược ra sau.
Sắc mặt Nại Hà vẫn thản nhiên nhìn về phía Lục Châu:
“Hai vị, đây là chức trách của ta, mong được tha thứ.”
Ông !
Năm ngón tay nâng lên, một thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện trong lòng bàn tay Nại Hà. Trong Tinh Bàn, mười sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên toả quang mang lập loè.
Năm ngón tay thu lại, Tinh Bàn tiêu tán.
“Như thế đủ dùng chưa?” Nại Hà cười nói, “Thế nhân đều nói nắm đấm có thể giải quyết mọi việc, nhưng ta không cho là như vậy. Từ khi làm người tự do, ta dần phát hiện loại phương thức này sẽ giúp ta tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.”
Lục Thiên Sơn lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là chân nhân nào, hoá ra chỉ là một tên tiểu tử mười sáu Mệnh Cách.”
“Hả?” Nại Hà nghi hoặc.
“Lục chân nhân, hắn đến từ thanh liên giới, chính là dị tộc, mong chân nhân ra tay đánh giết hắn.” Lục Thiên Sơn nói.
Chân nhân?
Nại Hà mở to mắt nhìn Lục Châu: “Ngươi là chân nhân?!”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Thế nào? Nhìn lão phu không giống?”
Nại Hà có vẻ mất tự nhiên, hắn bay thấp xuống nói: “Gần ba mươi ngàn năm qua chưa từng nghe nói nơi này xuất hiện vị chân nhân nào. Ta xin lỗi vì thái độ trước đó… Nhưng nếu ngươi không phải là chân nhân, vật dưới đáy cốc ta nhất định phải mang đi.”
Rất thẳng thắn, không giống một số người thích úp úp mở mở chơi trò đấu trí.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Vậy ngươi mau xin lỗi đi.”
Lục Châu lúc này đâm lao đành phải theo lao. Hiển nhiên, người tự do Nại Hà đang chờ hắn gọi ra Tinh Bàn.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Lão phu thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một lần.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, bàn tay đẩy về phía trước. Toàn bộ Thái Huyền chi lực bộc phát, một đạo chưởng ấn cao bằng thân người bắn ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thẻ Ẩn Tàng, Thái Huyền chi lực lúc này có màu xích kim.
Nại Hà cảm nhận được áp lực mãnh liệt, không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn không tránh đi mà tung chưởng va chạm.
Song chưởng đối nhau. Oanh!
Một kim một thanh, cương khí giao thoa bắn ra tung toé.
Sắc mặt Nại Hà đại biến, lộ vẻ kinh hãi. Kim chưởng liên tục đẩy hắn bay lùi về sau, thân hình tựa như đạn pháo bắn thẳng vào dãy núi đằng xa.
Oành!
Toàn thân Nại Hà đánh xuyên qua dãy núi tạo thành một lỗ hổng hình người, tiếp tục va chạm vào mấy ngọn sơn phong phía sau.
Đám tu hành giả trợn tròn mắt. “Đây chính là lực lượng của chân nhân?”
Lục Châu tiếp tục lơ lửng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn về phía đó.
Chốc lát sau, thân ảnh Nại Hà xuất hiện. Hắn bay xuyên qua lỗ hổng trở về trước mặt Lục Châu, một tay che lấy bả vai bị thương, hít sâu một hơi rồi khom người vái Lục Châu một cái:
“Ta nguyện ý xin lỗi!”
Đám tu hành giả vui vẻ không thôi. Xem ngươi còn trang bức nữa không? Tự dưng ăn một chưởng oan ức, hiện tại bọn hắn cảm thấy hả giận rất nhiều.
Lục Thiên Sơn tiếp tục phát huy đặc tính tay sai của nhân vật phản diện:
“Sớm biết sẽ như thế, sao lúc trước còn làm vậy?”
Nại Hà không để ý đến Lục Thiên Sơn, trong mắt hắn chỉ có một mình Lục Châu.
Lục Châu nhìn ra được vẻ nghiêm túc và cảnh giác của đối phương. Một chưởng này chỉ là đánh bại hắn mà thôi, không tạo thành thương tổn lớn.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.
Sinh tử có số, phú quý do trời.
Nại Hà đột nhiên mở miệng nói: “Không ngờ tại nơi này lại xuất hiện một vị cường giả tiếp cận tu vi chân nhân…”
Tiếp cận?
Lục Thiên Sơn lại há mồm mắng:
“Người trẻ tuổi, tu vi của ngươi không tệ, sao lại ngu xuẩn như thế? Một chưởng này chẳng qua chỉ là giáo huấn nho nhỏ của Lục chân nhân. Chỉ bằng ngươi, còn không xứng để chân nhân nhà ta toàn lực ứng phó.”
Nại Hà câm nín.
Đúng là có lý. Nại Hà á khẩu không trả lời được, sau đó thở dài một tiếng.
“Thường đi bên bờ sông không tránh khỏi có lúc ướt giày. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như thế. Có lẽ… quy tắc nên sửa lại rồi. Trước đó đã đắc tội, xin cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận