Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1665

Tần Nhân Việt ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Không chỉ thế, hôm nay tám người tự do trong thanh liên giới cũng sẽ tới.”
“Người tự do?”
“Bọn hắn đại biểu cho tám phương thế lực đến đây, muốn để ta dẫn đầu đi tìm đại chân nhân bái phỏng.”
“Cho nên ngươi kéo lão phu cùng đi để bái phỏng người này?”
Bảo lão phu bái phỏng chính mình?
Tần Nhân Việt thấy ngữ khí của Lục Châu không ổn, lập tức nói: “Không không không, ta sao dám thay Lục huynh làm chủ.”
Lục Châu nhìn bầu rượu trên bàn, nhớ lại một màn trên Câu Thiên Tác Đạo và cách chân nhân cảm thụ nhân gian, bèn rót một ly rồi uống cạn.
Mùi rượu thấu vào tâm can, vị giác nồng nàn. Cảm giác đã lâu mới có lại để lại dư vị vô biên vô tận.
“Ngươi có biết Câu Trần không?” Lục Châu hỏi.
“Câu Trần?”
Tần Nhân Việt nói, “Đây là một trong những thánh thú thời thượng cổ, còn được gọi là thượng cổ thánh hung. Trước khi Thái Hư biến mất, nhân loại và hung thú hỗn chiến, thiên hạ đại loạn. Sau đó nhân loại bắt đầu nội chiến, phân hoá thành các quốc gia khác nhau. Hung thú cũng có nội chiến, phân chia mạnh yếu và giống loài. Thánh thú thời thượng cổ dần dần trở nên thưa thớt sau những cuộc đại chiến, Mệnh Cách Chi Tâm của bọn chúng phần thì bị cường giả nhân loại cướp đi, phần thì mất tích không rõ. Câu Trần hẳn đã tuyệt chủng từ rất lâu về trước.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngoại trừ khu vực trung tâm trong bí ẩn chi địa, những con hung thú khác đi đâu?”
Tần Nhân Việt mỉm cười nói: “Không ngờ Lục huynh còn có hứng thú với việc này. Sau khi Thái Hư biến mất, đại địa tách rời, bí ẩn chi địa trở thành hạch tâm, phân hoá thành cửu liên, biển cả được gọi là Vô Tận Hải. Trên thực tế trong Vô Tận Hải cũng có không ít hòn đảo, một số hung thú thông minh và cường đại muốn tránh né tai nạn khi lục địa tách rời, sẽ rời khỏi bí ẩn chi địa. Về phần đi đâu thì không ai biết.”
“Hải thú thì sao?”
“Hải thú trong biển lại càng thêm mạnh mẽ, số lượng vô cùng nhiều. Đáng sợ nhất là bọn chúng rất ít bị ảnh hưởng bởi thiên địa ràng buộc. Chúng sinh tồn rất lâu, nhưng vì sự cân bằng nên bọn chúng sẽ không dễ dàng xâm chiếm lục địa của nhân loại. Đối với bọn chúng mà nói, chỗ ở của nhân loại quá mức nhỏ bé.”
“Thái Hư cũng tính là nhỏ bé?” Lục Châu nghi hoặc nói.
“Việc này…” Tần Nhân Việt lộ vẻ xấu hổ, “Kiến thức của ta về Thái Hư e là còn không bằng Lục huynh.”
Nói xong hắn thở dài một tiếng, “Có lúc ta nghĩ, nếu người trong Thái Hư cũng đưa ta đi thì tốt biết bao. Người người đều hướng về Thái Hư, nếu trước khi chết được nhìn thấy Thái Hư một lần thì ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi sắp chết rồi sao?”
Tần Nhân Việt vẻ mặt có dấu hỏi chấm?
“Lão phu không có các ý. Thọ mệnh của chân nhân là 30.000 năm, lão phu thấy sinh cơ của ngươi còn rất dồi dào, không giống như người đã sắp hết thọ mệnh.”
“Cảm khái chút thôi hà…” Tần Nhân Việt nói.
Người trẻ tuổi cứ thích ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, cả ngày ra vẻ buồn thương xuân thu, đúng là không tài nào hiểu nổi. Có thời gian cảm thán chẳng bằng lo chăm chỉ tu luyện. Cuộc sống vội vàng như thế, ai mà rảnh rỗi như các ngươi suốt ngày suy nghĩ chuyện không đâu.
“Nói tới Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung, nếu lời ngươi nói là thật vậy chẳng phải hiện tại tu hành giả không cách nào thu hoạch được thứ này?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt vừa gật đầu xong lại lắc đầu:
“Cũng không hẳn. Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung còn đáng sợ hơn cả thánh thú. Thường thì tu hành giả trong cửu liên không cách nào có được Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú, chứ đừng nói tới thánh hung. Trừ phi thánh hung vốn đã biến mất từ thời thượng cổ đột nhiên xuất hiện trở lại.”
“Cao thủ trong Thái Hư có thể đánh giết chúng để đạt được Mệnh Cách Chi Tâm, hoặc là vận khí tốt, gặp được loại hậu sinh vãn bối không biết tốt xấu như Mạch Thương được ông bà cha mẹ ban cho đồ tốt thì chỉ cần cướp là được. Chẳng qua là, muốn đào Mệnh Cách Chi Tâm từ Mệnh Cung của người khác ra là chuyện không thể nào, trừ phi được đối phương đồng ý và phối hợp.”
Đúng vậy nha, trong tình huống bình thường, ai sẽ đứng yên cho ngươi đào Mệnh Cung?
Lục Châu nói: “Thượng cổ thánh hung thật là lợi hại.”
Giải Tấn An… sao lại cam lòng đưa đồ tốt như thế cho lão phu?
“Lục huynh, sao đột nhiên huynh lại hỏi chuyện này? Không phải là lại định đến bí ẩn chi địa để tìm Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung đó chứ? Như vậy huynh phải đến khu vực trung tâm mới được.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu: “Trong thời gian ngắn lão phu không có ý định đến bí ẩn chi địa.”
Hắn vừa thành đại chân nhân không lâu, còn cần phải làm quen với tu vi mới.
Đúng lúc này, Nguyên Lang từ bên ngoài đi vào thông báo: “Chân nhân, mọi người đã đến.”
“Mời vào.”
“Vâng.”
Từng toà phi liễn bay vào không trung đạo trường Bắc Sơn. Mỗi một toà đều có mấy trăm tu hành giả bảo vệ.
“Phạm chân nhân đến!”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hắn còn có mặt mũi đến đây?”
“Không còn cách nào khác, suy cho cùng hắn vẫn là chân nhân, dưới trướng hắn là người tự do Phạm Hải Trần.” Tần Nhân Việt nói, “Nếu Lục huynh không thích người này, ta có thể cho người ngăn hắn lại.”
“Không cần.” Lục Châu hiện tại đã là đại chân nhân, tu vi đủ cao, không sợ Phạm Trọng làm ra chuyện gì ngu ngốc.
"U Linh công hội, phó hội trưởng Cố Ninh đến."
"Liệt Phong Cốc, cốc chủ Thương Ngôn đến."
Từng cái tên rơi vào tai Lục Châu, hắn bỗng thấy kỳ quái. “Thác Bạt gia tộc và Diệp gia không có ai đến sao?”
“Tám người tự do cũng chỉ có bốn, năm người đến. Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính đã quy thiên, người tự do sẽ không đến. Về phần người tự do Tần gia… cũng sẽ không xuất hiện.”
Lục Châu gật đầu, không thèm quan tâm đến cảm nhận của Tần Nhân Việt. Lý do Tần Nại Hà gia nhập Ma Thiên Các, Tần Nhân Việt rõ ràng hơn ai hết.
Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhiều tu hành giả đã tiến vào đạo trường, khom người nói: “Bái kiến Tần chân nhân.”
Tần Nhân Việt nhướng mày. Lục huynh ngồi bên cạnh đây mà bọn hắn xem như không thấy, vừa định nhắc nhở đám người thì Phạm Trọng đã bước lên một bước, cung kính hành lễ với Lục Châu:
“Lục các chủ, đã lâu không gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận