Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 807

Tu hành giả trẻ tuổi kia xấu hổ, bèn hỏi lại lần nữa: “Thật xin lỗi, ta là người mới đến, câu hỏi của ta có chỗ nào không ổn sao?”
Mọi người vẫn không trả lời hắn.
Hắn cảm thấy rất vô vị, bèn nâng chung trà lên uống một ngụm.
Sao người ở kim liên giới lại thiếu thân thiện thế, ánh mắt nhìn hắn cứ như muốn giết người. Xem ra đám người này cực kỳ hiếu chiến, phải cẩn thận đề phòng mới được, không thể đối địch với bọn hắn, càng không thể bại lộ thân phận.
Một người ngồi đối diện hắn chợt lên tiếng: “Ê, ngươi rốt cuộc là bị gì thế, đến tổ sư gia mà cũng không biết?”
“Ta quanh năm ẩn cư trong sơn động, không tiếp xúc với ngoại giới nên không biết gì cả…” Người trẻ tuổi đáp.
“Chẳng trách… Hiện nay trong thiên hạ này có ai là không biết đến tổ sư gia Ma Thiên Các đâu. Ngươi muốn nghe kể không?”
“Xin rửa tai lắng nghe, mong huynh đài kể lại tỉ mỉ… Tiền rượu không thành vấn đề, cứ để ta lo hết.”
Người đối diện hài lòng gật đầu, lúc này mới nói: “Việc này phải kể từ khi thập đại môn phái vây công tổ sư gia Ma Thiên Các…”
Sau khi Lục Châu trở về Ma Thiên Các, chúng đồ đệ ở Lương Châu Thành cũng quay trở về.
Trong Đông Các.
Lục Châu nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ trên bàn. Điều đáng kinh ngạc là bản đồ đã phát sinh biến hoá.
Tại một khu vực nằm dưới đáy Đại Viêm và dị tộc chếch về bên phải một chút, bỗng nhiên xuất hiện địa đồ có hình dạng tương tự với Đại Viêm nhưng chưa được rõ nét.
“Hồng liên địa giới?”
Hình ảnh này có điểm giống và điểm khác với bức hoạ đồ của Tư Vô Nhai. Giống ở chỗ hình dạng địa đồ không mấy khác biệt. Khác ở chỗ Đại Viêm và hồng liên giới nằm trùng lên nhau, Đại Viêm bên trên, hồng liên giới bên dưới.
“Đại lục trôi nổi?” Lục Châu không biết nên giải thích thế nào. Cố Minh nói hắn tiến vào Đại Viêm từ Vô Tận Hải ở Bắc Cương.
Tức là, hai khối lục địa chồng lên nhau kéo dài đến Vô Tận Hải?
“Ta thành Columbus phát hiện một đại lục mới sao?”
Đã lâu rồi Lục Châu chưa thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển, mà công pháp Thiên Tư Tam Quyển Lục Châu chỉ mới học đến Địa Tự Quyển. Thậm chí Địa Tự Quyển cũng chỉ tính là mới bắt đầu lĩnh ngộ mà thôi.
Vậy thì Thiên Tự Quyển đang ở đâu?
Quên đi, không thèm nghĩ nữa. Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên kiểm tra số điểm công đức còn lại.
Điểm công đức: 42.893 điểm.
Cũng không tệ lắm. Thẻ Nghịch Chuyển giá 500 điểm một tấm, với số điểm này chỉ đủ mua khoảng 85 tấm, còn thiếu rất nhiều. Hiện tại Lục Châu đã tích trữ được 63 tấm. Rút thưởng thử xem sao.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 1 thẻ Thiểm Diệu Chi Thạch.].
Hình như lão phu đổi vận rồi. Món hàng này mạnh hơn Thẻ Nghịch Chuyển rất nhiều.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
Lục Châu đang rút thưởng hăng say thì bên ngoài Đông Các chợt truyền đến tiếng nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất nói.
“Vào đi.”
Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào Đông Các, Chư Thiên Nguyên theo sát phía sau.
Lục Châu quay đầu nhìn hai cha con rồi nhắm mắt lại dưỡng thần. “Có chuyện gì?”
Không đợi Chư Hồng Cộng mở miệng, Chư Thiên Nguyên đã nói:
“Cơ huynh, là như vậy, ta đã rời khỏi Cổ Thánh Giáo một khoảng thời gian, nếu còn không quay lại, Cổ Thánh Giáo sẽ thành của người khác mất. Chuyện ở Thần Đô ta đã ra sức, chuyện ở Lương Châu Thành ta cũng giúp một tay, huynh xem… có thể trả lại nhi tử cho ta không?”
“Cổ Thánh Giáo đã không còn được như xưa, Chư Hồng Cộng có thiên phú không tệ, sau này tất thành đại sự. Ngươi chắc chắn muốn hắn trở về kế thừa Cổ Thánh Giáo?”
“Kế thừa đại nghiệp của cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà… Đương nhiên dù sao nó cũng là đồ đệ của huynh, tất cả đều do huynh làm chủ.” Chư Thiên Nguyên lấy hết dũng khí đáp, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu mở mắt ra.
“Tuy Chư Hồng Cộng là đồ đệ của lão phu nhưng nếu hắn muốn rời đi, lão phu sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn. Chư Thiên Nguyên, ngươi thấy thế nào?”
“Cơ huynh nói có lý lắm. Vậy chuyện này để chính nó quyết định đi.”
Trong lòng Chư Thiên Nguyên rất vui mừng, khoảng thời gian này ở chung với nhi tử, quan hệ hai cha con vẫn rất hoà hợp, nhi tử chắc chắn sẽ đồng ý theo hắn trở về!
Chư Hồng Cộng lộ vẻ xấu hổ. Không phải do hai vị quyết định à? Sao đột nhiên bây giờ lại bảo ta tự quyết định?
“Lão bát, tu vi của ngươi thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
“Tam diệp ạ…” Chư Hồng Cộng ngượng ngùng đáp.
“Nếu đặt ở Ma Thiên Các thì đúng là chẳng đáng nhắc tới. Nhưng đối với thế nhân mà nói, trùng tu đến tam diệp đã là không tệ. Nếu rời đi ngươi sẽ đánh mất tương lai tốt đẹp phía trước. Ở lại Ma Thiên Các, thành tựu sau này của ngươi sẽ không kém hơn vi sư.” Lục Châu chậm rãi nói. “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng, vi sư tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
Chư Thiên Nguyên đầu đầy nghi hoặc.
Lời này… nghe cứ quái quái thế nào, không phải ngươi nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nhi tử ta sao, lão già này!
Chư Hồng Cộng nghe vậy bèn nói: “Sư phụ, đồ nhi không có lý tưởng và truy cầu cao như vậy, chỉ muốn được yên ổn sống hết đời này.”
“Hiện nay hung thú xâm lấn, nhân loại đang trong cơn thuỷ triều trảm kim liên, chỉ có kẻ thích hợp mới có thể sinh tồn. Ngươi muốn sống yên ổn, vi sư có thể hiểu được. Nhưng mà… ngươi có năng lực đó không?” Lục Châu hỏi.
Chư Hồng Cộng nhất thời nghẹn lời. Đừng nói là bây giờ, ngay cả lúc xưa khi phản bội sơn môn, hắn cũng phải dựa vào Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải mới có thể bình yên vô sự.
Lục Châu thấy hắn im lặng, lại nói thêm một câu: “Vi sư nói đến thế thôi. Ngươi hãy chọn lựa đi.”
Bốn chữ ‘nói đến thế thôi’ nghe rất nặng, tựa như có hàm ý ‘ngươi mà đi thì không còn là đồ đệ của lão phu nữa’!
Lục Châu nhắm mắt lại, điềm nhiên như không có việc gì. Chư Thiên Nguyên nghe xong mấy lời này lập tức cảm thấy không ổn. Hắn có cảm giác… nhi tử đã bị dao động.
Chư Thiên Nguyên vừa định mở miệng, Chư Hồng Cộng đã quỳ xuống đất nói: “Sư phụ, cho tới bây giờ đồ nhi đều chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Ma Thiên Các.”
Ngươi là con ruột của ta thật sao? Trước đó đã đồng ý, vừa quay đầu lập tức quên rồi?
Lục Châu hài lòng gật đầu, mở mắt ra nhìn hai người: “Ngươi lựa chọn ở lại, vi sư đương nhiên vui vẻ. Còn Cổ Thánh Giáo kia ngươi có kế thừa hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Cơ huynh, Cổ Thánh Giáo đúng là không thể nào so sánh với Ma Thiên Các, nhưng mà… nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả. Chư Hồng Cộng đã đưa ra lựa chọn, dù ngươi là phụ thân thì cũng nên tôn trọng quyết định của hắn.”
“A…”
Ta có không tôn trọng đâu? Chỉ là… Chư Thiên Nguyên khóc không ra nước mắt.
“Ta tôn trọng lựa chọn của nhi tử, chỉ là Cổ Thánh Giáo sau này phải làm sao? Chẳng lẽ phải chắp tay dâng lên cho người khác thật à?” Chư Thiên Nguyên không cam lòng nói.
Chư Hồng Cộng dập đầu với Chư Thiên Nguyên: “Xin lỗi cha, nhi tử bất hiếu.”
“Chuyện này không trách con được, chỉ trách chính ta vô năng.” Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận