Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 326: Dã tâm của đại sư huynh

Lục Châu cảm thấy bất ngờ.
Khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Ma Thiên Các, tu vi nàng chỉ vừa mới khôi phục được một chút, có sống sót được hay không đã là vấn đề.
Làm sao nàng có thể khôi phục tu vi trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy?
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, chuyện của Ngũ Thử xảy ra khi sư phụ người đang bế quan… Đồ nhi không dám quấy rầy sư phụ…”
“Không sao.”
Khi Lục Châu bế quan thường đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư, đây là việc rất quan trọng với hắn.
Cho dù có bị quấy rầy, chưa chắc Lục Châu đã chịu dừng việc lĩnh hội để đi xử lý sự vụ.
Hoa Vô Đạo nói: “Diệp Thiên Tâm vốn là đệ tử Ma Thiên Các, tuy bị trục xuất khỏi sư môn nhưng xem như cũng biết quay đầu.”
Lãnh La thở dài. “Đều tại Lãnh mỗ lúc trước đã chủ quan, trúng quỷ kế của Mạc Ly để rồi bị ả ta điều khiển…”
Mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía Lãnh La.
Không ngờ đại nhân vật từng đứng đầu Hắc Bảng cũng biết nói lời tự kiểm điểm như thế. Thật là hiếm thấy.
Nhưng chuyện này cũng không thể đổ trách nhiệm cho Lãnh La được.
Thực tế kẻ chấp hành mệnh lệnh tàn sát Bạch Dân là thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn, mà kẻ này đã chết từ lâu, chỉ còn lại tên chủ mưu phía sau màn là Mạc Ly vẫn luôn ẩn nấp trong hoàng cung, cũng chính là tử địch của Lãnh La.
Lục Châu nhìn lướt qua ba vị trưởng lão tuổi tác đã cao, trông thần thái ai nấy đều đã mỏi mệt. Cung Nguyên Đô đến luận kiếm đã khiến bọn họ dốc nhiều sức lực.
Vì thế Lục Châu khẽ phất tay: “Ba vị trưởng lão hãy trở về nghỉ ngơi đi.”
Ba người chắp tay với Lục Châu rồi an tĩnh rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Những người còn lại vẫn cung kính đứng đợi Lục Châu phân phó.
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Lục Châu. “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi tìm Thiên Tâm sư tỷ về?”
“Không cần.”
Lục Châu nhìn nàng một cái rồi không nói gì nữa. Thái độ của hắn đã rất rõ ràng.
Mọi người im lặng không dám nói thêm lời nào. Chỉ giết có năm con chuột… mà đã muốn quay về Ma Thiên Các?
Diệp Thiên Tâm xử lý Ngũ Thử nhưng đã từng hỏi ý lão phu chưa? Chẳng lẽ để người làm sư phụ như lão phu đi đón nghiệt đồ khi sư diệt tổ như nàng ta về?
Đừng có mơ!
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có hơi lo lắng cho lão tứ, dù sao nơi đó cũng là Thần Đô…”
Lục Châu khoát tay. “Trên đời này e là không có nơi nào an toàn hơn trong cung đâu. Đừng lo lắng.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Nếu nơi đó không an toàn thì Lục Châu đã sớm điều khiển Bạch Trạch bay vào cung lấy mạng chó của Mạc Ly rồi.
Đâu đến lượt để cho nàng ta cứ hết lần này đến lần khác bày ra âm mưu quỷ kế?
Huống hồ còn có Giang Ái Kiếm yểm trợ bên trong, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lục Châu vốn định nghiên cứu xem loại thần thông thứ ba của Thiên thư là gì, nhưng nghĩ đến cái chết của Cung Nguyên Đô, trong lòng hắn lại âm thầm thở dài.
Lục Châu nhìn sang giao diện Hệ thống.
Cung Nguyên Đô chết, hắn được ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Có thể thấy Cung Nguyên Đô cũng là một trong những mục tiêu cần giết, điểm ban thưởng rất cao.
Chẳng lẽ cửu diệp thật sự là giới hạn của tu hành giới? Từ xưa đến nay chưa từng có ai đột phá đại nạn ngàn năm?
Tuy nói Cung Nguyên Đô là đối thủ cũ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là người cùng một thời với Lục Châu, nếu nói trong lòng không có xúc động thì đó là lừa người dối mình.
Lục Châu chợt nghĩ, có phải Cơ Thiên Đạo cũng vì đột phá cửu diệp thất bại nên mới chết hay không?
Bạch Dân, Thừa Hoàng, bí mật của trường sinh, vớt xác ở Độ Thiên Giang…
Trên đời này không chỉ có mình hắn đi tìm bí mật của thọ mệnh.
Lúc ban đầu Lục Châu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này vì hắn đã có Thẻ Nghịch Chuyển. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Cơ Thiên Đạo có hệ thống mà vẫn chết, chưa chắc bản thân mình có thể tránh thoát khỏi vết xe đổ này.
Huống chi đám đồ đệ không làm hắn bớt lo lại không có Thẻ Nghịch Chuyển, bọn chúng rồi sẽ già đi.
Đồ đệ mà chết già thì ai kiếm điểm công đức cho hắn xài đây?
Tới lúc đó hắn cũng chẳng còn cách nào để mà trường sinh nữa!
Lục Châu nghĩ tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, khi hai nghiệt đồ rời khỏi Ma Thiên Các đã là Nguyên Thần cảnh bát diệp. Nhiều năm đã trôi qua, với thiên phú của bọn hắn có phải cũng đang tìm kiếm bí mật của cửu diệp và đại nạn thọ mệnh không?
Rốt cuộc từ bát diệp lên cửu diệp ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
“Giải Tần Quân tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Phan Trọng đã đưa Tần Quân vào đại điện.
Tần Quân tuy là Kỳ Vương nhưng khi tiến vào đại điện, thấy nhiều người tu vi mạnh mẽ như vậy hắn cũng cực kỳ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa.
“Lão tiên sinh…” Tần Quân xấu hổ chắp tay.
“Ngươi đã giúp Vu Chính Hải làm những việc không hay ho gì?” Lục Châu hỏi.
“Nói mau!” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.
Vốn đã căng thẳng, nay lại bị vẻ hùng hổ của Tiểu Diên Nhi hù doạ, Tần Quân không khỏi sợ hãi lui lại một bước.
“Lão tiên sinh, oan uổng quá… Vãn bối thật sự đâu có giúp Vu giáo chủ làm mấy chuyện không hay ho đâu! Giáo chủ từng đến thăm phủ của vãn bối ba lần, lần nào cũng chỉ để thăm quan Thần Đô. Việc hợp tác giữa hai bên là vãn bối truyền cho ngài ấy một số tin tức, nhưng chưa bao giờ vãn bối dám truyền tin tức của Ma Thiên Các cho ngài ấy cả. Mong lão tiên sinh minh xét!”
“Ngươi đã truyền những tin tức gì?” Lục Châu hỏi.
“Phần lớn là tin tức về cấm quân Hoàng thành và Thập Tuyệt Trận, tình huống ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành, còn có… còn có…”
Tần Quân gãi đầu rồi nói tiếp. “Còn có tình hình của năm vị hoàng tử…”
“Hoàng tử?”
“Vãn bối cũng không biết tại sao ngài ấy lại quan tâm tới chuyện của các hoàng tử.” Tần Quân đáp.
“Nói tiếp đi.”
Thái độ của Lục Châu rất rõ ràng, Tần Quân phải khai ra toàn bộ, không được giấu giếm bất kỳ sự tình nào.
Tần Quân nhận ân huệ của Ma Thiên Các, đương nhiên biết quy củ và uy danh nơi này nên không dám giấu giếm dù chỉ một chút.
“Đúng rồi, lần gần đây nhất khi Vu giáo chủ đến Thần Đô, vào khoảng hơn một tháng trước, ngài ấy nói sẽ phân cao thấp một trận với Kiếm Ma tiền bối. Trừ chuyện đó ra thì không còn gì khác! Vãn bối xin thề có trời đất chứng giám!”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, hẳn là Kỳ Vương chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu tin tức mà thôi.
Lục Châu đã sớm đoán được dã tâm của Vu Chính Hải.
Nghe ngóng chuyện cấm vệ quân và Thập Tuyệt Trận, rõ ràng là để sau này tấn công. Loạn ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành chắc chắn có liên quan đến hắn. Lần đó ở An Dương thành nhìn thấy phi liễn của U Minh Giáo, nay đã có thể giải thích rõ ràng.
“Nó muốn phân cao thấp với Ngu Thượng Nhung?”
“Đại tiên sinh và nhị tiên sinh đều là đệ tử Ma Thiên Các, tu vi của hai người vốn nổi tiếng khắp tu hành giới. Có lẽ cao thủ đều có chung ý nghĩ, muốn phân cao thấp một lần.” Tần Quân đáp.
Thiết luật từ xưa tới nay của Ma Thiên Các chính là đồng môn không được chém giết lẫn nhau.
Hai người này khi còn ở trên Ma Thiên Các vẫn rất kính trọng nhau, sao rời khỏi Ma Thiên Các rồi lại thành cừu nhân thế này?
“Lúc nào? Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hình như là bốn tháng sau, còn ở đâu thì vãn bối thật sự không biết.”
Cả hai đều là ma đầu đáng sợ, nơi bọn họ quyết đấu sao có thể để cho ngoại nhân biết được?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy bước xuống bậc thềm, mắt nhìn thẳng Tần Quân. “Vậy ngươi có biết tu vi thật sự của Vu Chính Hải không?”
Tần Quân không dám đối diện với ánh mắt của Lục Châu, chỉ biết lắc đầu.
Tu vi là chuyện vô cùng bí mật, hắn không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Thôi được rồi.” Lục Châu phất tay áo.” Lui ra hết đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi đám người rời khỏi đại điện, Lục Châu trở về chỗ ngồi, mở giao diện Hệ thống lên.
Điểm công đức: 1.500 điểm.
Đúng là nghèo khố rách áo ôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận