Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 251: Trừng phạt Tư Vô Nhai

“Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí.” Thanh âm Ngu Thượng Nhung vô cùng ôn hoà độ lượng.
Minh Thế Nhân nghe vậy liền gật đầu liên tục.
Cốt khí và kiên cường hắn mất nửa ngày mới rặn ra, chỉ trong khoảnh khắc đã xẹp xuống như bong bóng xì hơi.
“Nhị sư huynh sao lại đến Hoàng Phong Sơn?”
Hoàng Phong Sơn là một nơi vắng vẻ rất khó tìm.
Minh Thế Nhân không cho rằng nhị sư huynh sẽ giống hắn, chạy chọt khắp nơi tìm kiếm manh mối như một thằng ngốc.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta có hẹn với thất sư đệ.”
Nghe được câu này, toàn thân Minh Thế Nhân nổi lên một tầng da gà.
Hắn nhìn về phía Tư Vô Nhai đang đứng thẳng tắp dưới đất. Nếu nói tên Bạch Ngọc Thanh này là do Tư Vô Nhai cố ý mang về để phòng ngừa có cao thủ tìm tới, vậy thì trước đó hắn hẹn với nhị sư huynh đến đây đối phó Bạch Ngọc Thanh là có ý gì? Đây là sáo lộ gì?
Minh Thế Nhân không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên khen tặng Tư Vô Nhai.
Đúng là tâm cơ vô cùng!
Ba sư huynh đệ khách sáo hàn huyên một lúc, sau đó ánh mắt cả ba người đều nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh.
Pháp thân Bạch Ngọc Thanh đã bị một kiếm của Ngu Thượng Nhung chém nát, đến bây giờ vẫn còn chưa thở nổi.
Ngu Thượng Nhung nhìn Bạch Ngọc Thanh rồi hỏi: “Ngươi chính là Bạch Ngọc Thanh, thủ toạ Bạch Hổ điện dưới trước đại sư huynh?”
Bạch Ngọc Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cố chịu đựng cơn đau rồi chậm rãi ngồi thẳng người lên, một chân vẫn quỳ dưới đất.
Hắn chắp hai tay đáp: “Tham kiến nhị tiên sinh.”
Hắn không tức giận, cũng không dám tức giận mảy may.
Giáo chủ từng khuyên bọn hắn, trên con đường đại nghiệp của U Minh Giáo, gặp thần thì giết thần, gặp phật thì giết phật, duy chỉ có gặp hai người này là nhất định phải tránh né. Một người là tổ sư gia Ma Thiên Các, một người là Ngu Thượng Nhung.
Từ trước đến nay tứ đại hộ pháp vẫn khắc sâu quy củ này vào trong tâm khảm.
Tuy vậy, ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn có một loại khát khao được so chiêu với cao thủ cường đại cỡ này.
Chỉ có chân chính giao thủ mới biết được Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung trong truyền thuyết rốt cuộc có thật sự ngang hàng với Giáo chủ hay không.
Nếu lúc trước hắn còn mang tâm trạng hoài nghi thì bây giờ… đã hoàn toàn mất sạch.
Một kiếm vừa rồi của Ngu Thượng Nhung đã thể hiện vô cùng tinh tế sự chênh lệch giữa hai người.
Tuy chỉ chênh nhau một diệp.
Nhưng Bạch Ngọc Thanh hoàn toàn thua, thua tâm phục khẩu phục, không còn lời nào oán giận.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Không tệ.”
“Đa tạ nhị tiên sinh hạ thủ lưu tình…” Bạch Ngọc Thanh nói.
“Hình như ngươi rất thích dùng pháp thân để ức hiếp kẻ yếu?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…”
Một chiêu dùng pháp thân lấy cứng chọi cứng vừa rồi của Bạch Ngọc Thanh đúng là rất ỷ mạnh hiếp yếu.
“Tại hạ phụng mệnh Giáo chủ bảo hộ sự an nguy của thất tiên sinh. Tại hạ cũng bất đắc dĩ mới phải ra chiêu này, mong nhị tiên sinh thông cảm!”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy, ánh mắt lại dời sang phía Tư Vô Nhai. “Thất sư đệ, thật sự có chuyện này ư?”
Vừa hỏi xong lời này, hắn lại nói tiếp: “Không cần vội trả lời, cứ suy nghĩ cho rõ ràng. Chỉ cần đệ nói không phải, ta sẽ dùng một kiếm chấm dứt mạng sống của hắn… Ta rất tình nguyện giúp đại sư huynh thanh trừ những tên môn hạ dối trá láo toét.”
Bạch Ngọc Thanh: “...”
Minh Thế Nhân: “...”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ run lên, nhị sư huynh vẫn luôn trước sau như một khiến người ta nhìn không thấu.
Rõ ràng nhị sư huynh rất khiêm tốn, nhưng lại cực kỳ khó nắm bắt.
Rất hiển nhiên, Ngu Thượng Nhung đem sinh tử của Bạch Ngọc Thanh giao vào tay Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không hề do dự đã đáp lại: “Đương nhiên là phải.”
Ngu Thượng Nhung lập tức chắp tay với Bạch Ngọc Thanh: “Thật xin lỗi.”
Bạch Ngọc Thanh tê cả da đầu, vội vàng chắp tay lại: “Tại hạ không dám.”
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục để ý Bạch Ngọc Thanh nữa mà quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Thất sư đệ, nếu đây là vì bảo hộ đệ, vậy lỗi là ở đệ rồi.”
“Ớ?”
Mí mắt Tư Vô Nhai khẽ giật.
Ngu Thượng Nhung nói: “Tứ sư đệ ngoài mặt có vẻ tinh ranh nhưng kỳ thực là người trọng tình trọng nghĩa. Với tính tình của đệ ấy sao có thể làm chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của đệ?”
“Nhị sư huynh…”
“Không cần giải thích.”
Ngu Thượng Nhung uy nghiêm chậm rãi bay về phía trước.
Bay đến bên cạnh Bạch Ngọc Thanh.
Mồ hôi lạnh trên người Bạch Ngọc Thanh đã chảy đầm đìa, toàn thân phát run.
Nhưng Ngu Thượng Nhung không để ý tới Bạch Ngọc Thanh, chỉ thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai rồi nói:
“Huynh trưởng giáo huấn huynh đệ nhà mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao đệ có thể bất kính với huynh trưởng như vậy?”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ thở dài… đành bất đắc dĩ nói: “Nhị sư huynh dạy phải.”
Lúc này, Minh Thế Nhân cũng bay tới, hạ xuống bên cạnh Bạch Ngọc Thanh rồi nói: “Vẫn là nhị sư huynh hiểu lý lẽ… Lão thất, ngoan ngoãn cùng ta trở về gặp sư phụ đi.”
“Tứ sư đệ.”
Ngu Thượng Nhung mở miệng nói: “Nghe ta một câu.”
“Mời nhị sư huynh nói.”
“Thất sư đệ thông tuệ hơn người, những năm này đệ ấy đã giúp ta không ít… Nể tình sư huynh một lần đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
Minh Thế Nhân xấu hổ cười khan một tiếng: “Vậy tuỳ nhị sư huynh làm chủ.”
“Vô Nhai sư đệ, giao Khổng Tước Linh ra đây để bồi tội với sư huynh của đệ đi.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói. “Cũng để cho sư huynh của đệ khi trở về có cái giao nộp.”
Tư Vô Nhai nín lặng.
Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã hẹn gặp nhị sư huynh ở nơi này.
Đồng thời Tư Vô Nhai cũng đã nhận ra nhị sư huynh có vẻ không vui.
Sự không vui này hẳn là bắt nguồn từ đại sư huynh, cũng có thể bắt nguồn từ Bạch Ngọc Thanh…
Mà thôi, đoán mò cũng không có ý nghĩa gì.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Nhị sư huynh nói chí phải.”
Nói rồi hắn thở dài cúi đầu với Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh, vừa rồi là ta vô lễ, ta xin chịu tội với huynh.”
Ma Thiên Các đã bao giờ giảng quy củ kiểu này đâu?
Đây đều là kiểu cũ của đám danh môn chính đạo, cứng nhắc hữu lễ. Đột nhiên phải ra vẻ quân tử, Minh Thế Nhân có hơi khó chịu.
Có điều…
Hắn cũng không dám có ý kiến ý cò gì, đành nói: “Đã như vậy ta cũng không so đo với đệ nữa. Dù sao ta cũng đã chuẩn bị tâm lý không đưa đệ đi được.”
Minh Thế Nhân đến đây vốn là định ăn may nhờ vận khí, vì thực lực Tư Vô Nhai không kém.
Chỉ là hắn không ngờ Tư Vô Nhai lại bị phong bế tu vi.
Lại còn do chính sư phụ ra tay.
Dạo gần đây rốt cuộc Tư Vô Nhai đã làm ra chuyện gì xấu xa rồi?
Nhưng bây giờ nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì. Sau khi trở về Ma Thiên Các hắn sẽ hỏi lại các sư huynh sư muội.
Minh Thế Nhân vươn tay ra giơ trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai phất tay với thuộc hạ bên cạnh.
Không bao lâu sau, tên thuộc hạ đã mang Khổng Tước Linh tới.
Từ bên ngoài nhìn vào, Khổng Tước Linh được đúc bằng vàng nguyên chất, có dạng hình ống tròn lấp lánh. Ống tròn có hai đầu then chốt, khi ấn xuống sẽ có thể ngưng khí thành cương rồi bắn ra ở đầu bên kia, trông xinh đẹp hệt như một chú chim khổng tước đang xoè đuôi, rực rỡ xán lạn. Thế nhưng trong giây phút ngươi bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm cho chấn động thì nó đã lấy đi tính mệnh của ngươi.
Trên mặt Tư Vô Nhai không có biểu tình gì.
Minh Thế Nhân bước tới cầm lấy Khổng Tước Linh, miệng không ngừng tấm tắc.
Sau khi quan sát một lát, Minh Thế Nhân nói: “Đệ một là không có tu vi, hai là không còn vũ khí… Nhưng ít ra vẫn còn có thể dùng tới cái đầu.”
“Tứ sư huynh muốn đánh nát cả đầu ta sao?”
“Nể tình nhị sư huynh, ta không thèm chấp nhặt với đệ. Đừng trách sư huynh không nhắc nhở đệ, giới tu hành hiểm ác, không có Khổng Tước Linh lẫn tu vi, đệ cẩn thận chớ để kẻ thù để mắt tới nhé…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận