Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2094: Thanh lý môn hộ

Hoa Chính Hồng chỉ vào Giang Ái Kiếm, nói: “Ngươi là chủ nhân Ma Thiên Các, nhưng người này không phải Thất Sinh, sao có thể là người của ngươi?”
“Lão phu nói phải thì là phải.”
Nhớ lại ba chiêu ở Vân Trung Vực, Hoa Chính Hồng không muốn phải đối mặt với loại cao thủ bậc này. Sâu trong nội tâm nàng ta luôn cảm thấy người này giống với “hắn”.
“Lục các chủ, ngươi mới vào Thái Hư nên còn chưa hiểu rõ…” Hoa Chính Hồng định dùng lời lẽ để thuyết phục đối phương.
Nào ngờ Lục Châu lại nhấc tay lên ngắt lời nàng ta: “Im miệng.”
Hoa Chính Hồng sửng sốt. Lục Châu nhìn nàng ta, lãnh đạm nói: “Tự mình động thủ hay để lão phu ra tay?”
“Hả?”
“Tự phế đi hai đạo quang luân thì chuyện hôm nay lão phu không tính toán với ngươi nữa. Ân oán giữa ngươi và lão phu để sau này tính tiếp.” Lục Châu nói.
Người nghe hiểu được lời này chỉ có Bạch Đế và Giang Ái Kiếm.
Bạch Đế đương nhiên biết Hoa Chính Hồng là một trong những môn sinh đắc ý nhất của Ma Thần. Giữa Ma Thần và tứ đại Chí Tôn đã xảy ra chuyện gì không có ai biết cả. Hiện nay Ma Thần trở về Thái Hư, có lẽ chân tướng sự tình sẽ từ từ được phơi bày.
Hoa Chính Hồng vốn còn định giữ lễ, nghe được lời này sắc mặt nàng ta trở nên lạnh lùng, nhếch môi nói: “Trong Thái Hư không có ai là không biết thân phận của ta. Ngươi giao hảo với Bạch Đế, chẳng lẽ Bạch Đế không nói cho ngươi biết?”
Bạch Đế: ?
Hoa Chính Hồng phất tay, hơn mười tên Thánh Điện Sĩ lấy ra không gian trận kỳ, Cửu Dực Thiên Long trên bầu trời rít lên một tiếng chói tai.
Lục Châu quay đầu nói: “Lui ra sau.”
Bạch Đế gật đầu, kéo theo Giang Ái Kiếm lui lại ngàn trượng. Hắn biết mảnh hải vực này trong chốc lát nữa sẽ trở thành luyện ngục nhân gian.
Lục Châu gọi ra Phật Tổ kim thân, cất bước đi về phía trước.
Vô số đao kiếm tấn công về phía Lục Châu nhưng lại không thể tổn thương hắn một chút nào. Tây Trọng trầm giọng nói: “Để ta!”
Tây Trọng đạp không phóng tới, hai tay chập lại thành một đao cương sắc bén, toàn thân như đao đâm về phía Lục Châu.
Nhưng không biết từ bao giờ, phía đối diện đánh ra một chưởng ấn cực lớn. Ầm! Tây Trọng như bị sét đánh, toàn thân tê liệt văng ra xa.
Một chiêu đã đánh lui tiểu Chí Tôn Tây Trọng.
“Giúp ta một tay!” Hắn quát lên.
Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức lao vọt lên, không gian trận kỳ gia trì lên thân Tây Trọng, từng đạo quang hoa hội tụ lại cùng một chỗ, lực lượng trở nên cường đại chưa từng có.
Vù!
Tây Trọng vạch phá bầu trời đánh tới, Lục Châu thản nhiên lấy Vị Danh Thuẫn ra chống đỡ.
Đôi bên va chạm rồi dừng lại giữa không trung. Đám người trợn tròn mắt với vẻ không thể tin nổi. Lực lượng cường đại như vậy lại không thể đánh lui Lục Châu lấy nửa bước?
Đúng lúc này, Hoa Chính Hồng xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Châu, trút xuống vô số hồng liên.
Tay phải Lục Châu cầm thuẫn, tay trái gọi ra Tinh Bàn.
Oanh!
Giang Ái Kiếm mở to mắt nói: “Trời ạ! Lấy một địch hai, lại còn là cấp Chí Tôn! Cơ tiền bối từ khi nào lại hung mãnh như thế?”
Bạch Đế giật mình nhìn hắn: “Không phải ngươi đã biết thân phận của hắn rồi sao?”
“Biết thì biết nhưng thực lực Cơ tiền bối còn chưa khôi phục lại đỉnh phong mà?” Giang Ái Kiếm không thể hiểu được.
“Còn chưa khôi phục?” Bạch Đế nghi hoặc nói, “Cứ xem sao đã. Thắng được Hoa Chính Hồng thì ít nhất có bảy đạo quang luân!”
Mà chính lúc này, Hoa Chính Hồng cũng bắt đầu vận dụng quang luân đánh xuống Lục Châu.
Khi đạo quang luân thứ nhất bay xuống, Lục Châu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Loại phản đồ như ngươi, hôm nay lão phu sẽ thanh lý môn hộ!”
“Hả?”
Tây Trọng nghe không hiểu, Thánh Điện Sĩ cũng không hiểu, nhưng trong lòng Hoa Chính Hồng lại rung động kịch liệt. Nàng ta vốn không muốn tiếp nhận sự thật này, nhưng nghe được lời Lục Châu vừa nói tâm tình lại hoảng hốt vô cùng.
Không thể tin! Người này chỉ đang hù dọa mình mà thôi!
Lực lượng quang luân khuếch trương lên gấp mấy lần, Hoa Chính Hồng trầm giọng quát: “Lúc trước ngươi hủy quang luân của ta, bây giờ ta hủy quang luân của ngươi!”
Toàn thân Lục Châu đột nhiên nở rộ lam sắc quang hoa, mái tóc dài tung bay, lam đồng xuất hiện! Viễn cổ long hồn trên thân trường bào lượn vòng bay ra, thét dài một tiếng.
Ma Thần họa quyển lại được kích hoạt, Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần.
“Cút!”
Vị Danh Thuẫn đẩy về phía trước, cương ấn trong tay Tây Trọng lập tức bị bẻ gãy, lực lượng cường hoành đụng vào lồng ngực hắn. Tây Trọng lập tức mất đi sức chiến đấu.
Tay còn lại của Lục Châu bắt lấy quang luân vừa rơi xuống.
Nhìn thấy bộ dạng đặc thù trước mặt, con ngươi Hoa Chính Hồng co rụt lại, run giọng nói: “Sao có thể là ngươi?!”
Trái tim nàng ta co thắt lại như bị ai bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nàng ta cực kỳ sợ hãi!
Biểu tình trên mặt Lục Châu rất hờ hững, bàn tay lưu loát kéo một cái.
Soạt. Quang luân bị vồ xuống, bóp nát.
Rắc!!
“A !”
Hoa Chính Hồng phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, lập tức thu hồi quang luân, quay đầu bay thật nhanh!
“Ngăn hắn lại!”
Đám Thánh Điện Sĩ cũng sợ đến mức chấn động, nói không nên lời.
“Ma Thần?”
“Ma Thần trở về!”
Cả đám run rẩy bỏ chạy tứ tán, không một ai nghe lời Hoa Chính Hồng mà nhảy ra ngăn cản Lục Châu.
Lục Châu lật tay, Vị Danh Thuẫn biến thành Vị Danh Kiếm, kiếm cương dài ngàn trượng bay múa giữa trời.
Đám Thánh Điện Sĩ chạy trốn kia không gánh nổi một chiêu, có người trực tiếp bị chém làm hai nửa rơi xuống biển, chỉ có Tây Trọng là bị trọng thương, cố gắng bỏ trốn.
Lục Châu thi triển thần thông đại na di đuổi theo Hoa Chính Hồng.
Bạch Đế nói: “Tây Trọng giao cho bản đế.”
Tây Trọng run rẩy nói: “Không không không… Bạch, Bạch Đế bệ hạ…”
“Bây giờ cầu xin tha thứ đã muộn.” Bạch Đế gọi ra pháp thân, Tây Trọng lập tức mặt xám như tro tàn.
Lúc này, Lục Châu đã xuất hiện phía trên Hoa Chính Hồng. “Súc sinh.”
Hoa Chính Hồng ngẩng đầu lên gọi to: “Cửu Dực Thiên Long!” Đây là hy vọng chạy trốn của nàng ta.
Quả nhiên Cửu Dực Thiên Long vỗ cánh bay tới, nhưng lúc này Lục Châu lại ung dung ném ra Thái Hư Lệnh. “Còn không mau cút đi?”
U !
Cửu Dực Thiên Long vừa nhìn thấy Thái Hư Lệnh, cấp tốc xoay một trăm tám mươi độ bay về phương xa, thân ảnh nó biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận