Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1266

Ngu Thượng Nhung tra Trường Sinh Kiếm vào vỏ, lấy hắc sắc phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Nhị sư huynh, huynh đang ở đâu?” Tư Vô Nhai lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
“Lý Tiểu Mặc nói huynh rơi xuống vực sâu vạn trượng, bọn đệ đang tìm huynh đây.”
“Chỉ là một chút phiền toái nhỏ, đệ đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vậy thì tốt… Mấy ngày nay sư phụ lo lắng cho huynh, trà không uống cơm không ăn.”
“Hả?”
Tư Vô Nhai không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngu Thượng Nhung vì xung quanh tối đen, chỉ có thể nghe được giọng nói nghi hoặc của hắn.
Tư Vô Nhai nói: “Được rồi, chờ huynh trở lại rồi nói.”
“Nhị sư huynh của đệ làm việc có bao giờ thất thủ không?” Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt nói, “Nói với sư phụ, không cần lo lắng cho ta.”
Hắn vừa nói xong, phù chỉ cũng cháy hết.
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, Ngu Thượng Nhung đạp kiếm phi hành. Trường Sinh Kiếm lao vọt đi trên không trung như một ngôi sao băng.
Lục Châu mở mắt, kinh ngạc nói: “Thập nhất diệp…”
Đây là kiểu tu hành gì?
Đừng nói là hắn, cho dù là tu hành giả đã bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thật lâu cũng không hiểu nổi.
Thôi vậy, sau này có dịp sẽ điều tra thêm.
Lục Châu đứng lên nhìn về phía ngọn hoả diễm trong phòng đang dần tắt.
[Ting ! Tử Lưu Ly tấn thăng lên Hợp cấp, tốc độ khôi phục gia tăng gấp đôi, thu hoạch được năng lực Băng Phong.].
[Băng Phong: một lần sử dụng sẽ phóng thích ra toàn bộ năng lượng bên trong Tử Lưu Ly, có thể khôi phục lại, trong quá trình khôi phục không thể sử dụng năng lực này.].
Lục Châu nâng tay thu hồi Tử Lưu Ly, cẩn thận quan sát.
“Đây chẳng phải là năng lực của Hải Hồn Châu sao?”
Khi Tử Lưu Ly chạm vào tay Lục Châu, một cơn lạnh buốt thấu xương ập tới khiến toàn thân hắn nổi gai ốc.
“Hàn khí bực này…”
Không phóng thích hàn khí đã hung mãnh như thế rồi, một khi phóng thích thì ai chịu nổi nữa?
Lục Châu thả Tử Lưu Ly lơ lửng giữa không trung, quanh thân nó xuất hiện luồng khí màu tím nhàn nhạt.
Vị Danh xuất hiện trong tay, Lục Châu không biến Vị Danh sang một hình thái nào mà giữ lại hiện trạng ban đầu khi nó mới xuất hiện, là một tảng đá hình bầu dục màu đen.
“Vị Danh từ ban đầu đã là Hợp cấp sao?”
Lục Châu lắc đầu. Hắn cảm thấy Vị Danh không chỉ đơn giản như thế.
Nhìn lại luồng tử sắc khí thể quanh quẩn bên ngoài Tử Lưu Ly, màu tím của nó mang lại cho Lục Châu cảm giác cực kỳ dễ chịu, hoàn toàn khác với màu tím của loại vu thuật ác tâm thích điều khiển người khác.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly rồi gọi Thẩm Tất đến.
Sau khi hỏi han thông tin về thập nhất diệp, Lục Châu phát hiện Thẩm Tất cũng chẳng biết gì về chuyện này, hắn lại hỏi Tư Vô Nhai và bốn vị trưởng lão, không ai biết đến sự tồn tại của thập nhất diệp.
Tư Vô Nhai đọc đủ thứ thi thư, nếu hắn không biết thì người khác rất khó có thể biết được, trừ phi là người đã sống qua vô số tuế nguyệt dài đằng đẵng.
Nhan Chân Lạc được gọi tới, nghe Lục Châu hỏi, hắn cũng kinh ngạc không thôi.
“Thập nhất diệp? Thuộc hạ không biết thứ này, nhưng ngài có thể hỏi thử Lục Ly.”
Lục Châu nhìn Nhan Chân Lạc: “Ngươi đang muốn bản toạ cứu Lục Ly trở về?”
“Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ chưa từng nghe nói về thập nhất diệp, việc này ngài có thể hỏi thử Tháp chủ Bạch Tháp Hắc Tháp, đáng tiếc Tiêu Vân Hoà không có đây. Hoặc ngài cũng có thể hỏi đám lão giả của Đại Viên vương đình.”
Lục Châu gật đầu. Chuyện can hệ trọng đại, cần phải đối đãi nghiêm túc. Việc này không chỉ liên quan đến mình Ngu Thượng Nhung mà còn là tương lai của tất cả tu hành giả đã trảm liên, cũng chính là tương lai của kim liên giới.
Vu Chính Hải từ bên ngoài đi vào, khom người nói:
“Sư phụ, có tin tức của nhị sư đệ…”
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư đã biết.”
“Ách…” Ta còn chưa nói, sao mà người biết được?
Lục Châu không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Vu Chính Hải mà tiếp tục suy tư về chuyện thập nhất diệp và Thái Hư.
“Trước kia Hắc Tháp và Bạch Tháp thực hiện kế hoạch Thái Hư, ngươi có biết rõ về việc này không?”
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói:
“Có rất nhiều người biết về kế hoạch Thái Hư, nhưng biết được rõ ràng nội tình bên trong thì không có mấy ai. Những người còn sống sau kế hoạch đó quá ít… mà tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà là một trong số đó.”
Xem ra vẫn phải đến Bạch Tháp một chuyến.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, thời gian sống hẳn là rất dài, thuận tiện hỏi nàng ta chuyện thập nhất diệp, xem như một công đôi việc.
Lục Châu nói: “Chúng ta về hồng liên giới một chuyến, mang Ninh Vạn Khoảnh đi. Lão phu muốn đến Bạch Tháp.”
Thẩm Tất và Vu Chính Hải đồng thời khom người đáp: “Vâng.”
Tại Bạch Tháp.
Trên ngọn núi cao vạn trượng.
Mái tóc dài như thác của Lam Hi Hoà rủ xuống, nàng đứng trên mỏm đá ngắm nhìn cảnh sắc phương xa.
“Chủ nhân, Lục lão ma thật sự là người đến từ Thái Hư?” Nữ hầu mặc áo lam không nhịn được hỏi.
Khoảng thời gian này, Lam Hi Hoà mỗi ngày đều ở Bạch Tháp ngẩn người, nàng không đi đâu, cũng không có tâm tình đi.
“Có lẽ thế…”
Nữ hầu vốn định nói thêm gì nhưng Lam Hi Hoà lộ vẻ mệt mỏi nói: “Ngươi lui xuống đi, ta muốn được yên tĩnh một mình.”
“Vâng.”
Nữ hầu nào dám tiếp tục hỏi, bèn cung kính rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận