Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 915

Trong lòng Mạnh Trường Đông cả kinh, nghĩ tới cái chết của Trần Bắc Chinh, lại nghĩ tới việc Diệp Chân gửi tin cấp báo nói mọi người rút lui, chỉ cần suy luận một chút đã hiểu ý nghĩa của những việc này, tóc gáy hắn dựng đứng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm.
“Giải hắn xuống, để các trưởng lão tự mình trông giữ.”
“Vâng.”
Hai trưởng lão Thiên Liễu Quan lập tức áp giải Mạnh Trường Đông đi.
Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu đi một mình là đủ. Những người khác ở lại Thiên Liễu Quan.”
“Sư phụ, người đi một mình…” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có hơi lo lắng.
“Đừng lo, vi sư làm việc đều có phân tấc.” Nói xong Lục Châu điểm mũi chân, thân ảnh như gió bay vọt ra khỏi Thiên Liễu Sơn.
Đám người khom lưng đồng thanh hô: “Cung tiễn Lục tiền bối.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Chỉ trong giây lát đã không còn thấy thân ảnh Lục Châu đâu.
“Lục tiền bối đi đến đó một mình liệu có gặp nguy hiểm không?” Kỷ Phong Hành vẫn còn hơi bận tâm.
Không đợi đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi mở miệng, Hạ Trường Thu đã nói trước: “Đừng lo lắng, Lục tiền bối đã tự mình ra tay thì không có vấn đề gì đâu.”
“Nhưng mà ta nghe nói Diệp Chân cực kỳ giảo hoạt.” Kỷ Phong Hành xoắn xuýt.
“Gừng vĩnh viễn càng già càng cay. Ngươi còn trẻ, sau này ngươi sẽ hiểu.” Hạ Trường Thu nói xong, chắp tay chào Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rồi xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Thiên Liễu Sơn, Lục Châu đáp xuống đất, trong lòng không khỏi than thở. Không có toạ kỵ, một ngày dài như một năm.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, thấy đám toạ kỵ vẫn đang trong trạng thái ‘đang chạy tới hồng liên giới…’.
Sau đó hắn lấy Thẻ Dịch Dung ra bóp nát, trong đầu xuất hiện thân ảnh của Mạnh Trường Đông. Chỉ giây lát sau, ngũ quan Lục Châu đã trở nên vặn vẹo rồi biến thành Mạnh Trường Đông.
Không dừng lại lâu, Lục Châu tiếp tục bay về phía Vạn Trượng Đà Sơn.
Vạn Trượng Đà Sơn gồm có năm ngọn núi cao chót vót hợp thành trông như năm ngón tay của Phật tổ. Hai ngọn núi cao nhất ở giữa là nơi ở của Diệp Chân và Trai chủ, ba ngọn núi còn lại là nơi ở của các trưởng lão và đám đệ tử hạch tâm.
Lục Châu xuất hiện ở khu vực phụ cận, ngẩng đầu nhìn Vạn Trượng Đà Sơn. Đúng lúc này bỗng có người bay lướt tới nói: “Mạnh trưởng lão?! Ngài không sao thì quá tốt rồi, Diệp trưởng lão lệnh cho người đi khắp nơi tìm ngài đó!”
Lục Châu nhìn về phía gã đệ tử kia, vẻ mặt bình tĩnh như thường nhưng trong lòng thì đang phân vân không biết nên tỏ thái độ gì. Lỡ đâu mà bị lộ tẩy thì chẳng phải sẽ bị toàn bộ Phi Tinh Trai vây đánh sao?
Lục Châu nhìn năm ngọn núi cao không thấy đỉnh kia trông còn hiểm trở hơn cả Cửu Trọng Điện, khẽ đáp: “Lão phu… không có việc gì.”
“Lão phu?”
Gã đệ tử gãi gãi đầu nhưng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Mạnh trưởng lão, ngài mau đi gặp Diệp trưởng lão đi.”
“Có chuyện gì mà vội vã như vậy?”
“Ta cũng không biết, đến nơi ngài hãy tự mình hỏi.” Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường, sao có thể biết được chuyện của Diệp Chân.
Lục Châu nghĩ tới phi thư của Tư Không Bắc Thần, hai người Diệp Chân và Trần Thiên Đô đều đã trở về Phi Tinh Trai chứng tỏ Tư Không Bắc Thần không chiếm được tiện nghi gì…
“Dẫn đường.”
“A? Dẫn… dẫn đường sao?” Tên đệ tử lại ngây ngốc gãi đầu.
“Thôi vậy.” Lục Châu tung người bay lên, phi hành về phía Vạn Trượng Đà Sơn.
Dưới chân núi, các đệ tử Phi Tinh Trai đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo.
“Là Mạnh trưởng lão… lần này đi vây quét Thiên Liễu Quan, Mạnh trưởng lão quả nhiên không có việc gì.”
“Độn thuật của Mạnh trưởng lão đã vô cùng thuần thục, trưởng lão Diệp Chân từng nói cho dù là ngài ấy tự mình xuất thủ cũng không nắm chắc có thể bắt được Mạnh trưởng lão. Thật là lợi hại.”
“Các ngươi có cảm thấy như ta không? Hình như tư thế phi hành của Mạnh trưởng lão trở nên có khí thế hơn trước nhiều.”
Hiện tại trong người Lục Châu có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu Phi Tinh Trai đúng như trong lời đồn, thực lực Trai chủ và Diệp Chân chỉ có thế thì Lục Châu có thể tự do ra vào… Đương nhiên tránh được vây công thì vẫn tốt hơn, cùng lắm thì giết Diệp Chân xong hắn có thể thong dong rời đi.
Vạn Trượng Đà Sơn quả thật rất cao, trên đường phi hành Lục Châu có thể cảm giác được khí lưu thay đổi, xung quanh có đạo văn lúc ẩn lúc hiện, đạo văn này mạnh hơn trận pháp bình thường rất nhiều.
Lục Châu đang ngẩng đầu nhìn Thực Chỉ Phong thì bên tai chợt truyền đến âm thanh: “Mạnh trưởng lão, bên này!”
Một nho sinh đang đạp không đi tới, lơ lửng trước mặt Lục Châu, cúi đầu hành lễ. Lục Châu bay về phía hắn.
Nho sinh chỉ tay về phía lỗ hổng màu đỏ phía trước Thực Chỉ Phong, khẽ nói: “Mạnh trưởng lão, quả nhiên ngài vẫn bình yên vô sự… Bên kia là khu vực đạo văn, ngài cẩn thận.”
Lục Châu không đáp lời hắn mà hỏi: “Có việc gì?”
“Diệp trưởng lão lệnh cho ta ở đây chờ ngài, một khi ngài trở về thì mời ngài đến gặp Diệp trưởng lão.” Nho sinh nói.
Nho sinh này ngoài miệng thì dùng kính ngữ nhưng giọng điệu và hàng chân mày đều lộ vẻ kiêu ngạo.
Lục Châu nhớ tới lời Mạnh Trường Đông nói, quan hệ của hắn và Diệp Chân không mấy tốt đẹp, bèn khe khẽ thở dài. Mạnh Trường Đông thân là trưởng lão Phi Tinh Trai vậy mà còn không bằng một tên đệ tử. Thái độ vênh mặt hất hàm của nho sinh này khiến Lục Châu cảm thấy hắn như chó cậy gần nhà.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Lão phu bôn ba dọc đường, phải về thay quần áo.”
Nho sinh kia nghe Mạnh Trường Đông tự xưng là ‘lão phu’ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã thản nhiên nói: “Đệ tử chờ ở đây.”
“Được.”
Lục Châu bay về Thực Chỉ Phong, tiến vào biệt uyển xa hoa trên đỉnh núi. Đám đệ tử xung quanh thấy hắn đều khom người nhưng Lục Châu không lên tiếng.
Chờ Lục Châu tiến vào trong phòng, một tên đệ tử mới thấp giọng nói: “Đừng quấy rầy Mạnh trưởng lão, hôm nay vây quét thất bại, tâm tình ngài ấy nhất định rất tệ.”
Đám đệ tử nhìn nhau gật đầu.
Lục Châu vào phòng liền đi tới bên giá sách, nhìn thấy một chiếc hộp cũ kỹ đặt ở hàng trên cùng góc bên trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận